Minh Cầm Sắt ở Vĩ Thành sang tuần thứ hai thì người của hắn thông báo đã có manh mối của Cầm Nhã.
Hai mươi hai năm trước, bà Mến - Viện trưởng của Cô Nhi Viện Tình Thương trên đường đi nhận quà từ thiện tình cờ nhặt được một thùng xốp ở ngoại ô Vĩ Thành.
Nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc của trẻ nhỏ, bà lập tức tiến đến xem xét thì phát hiện, quả thật có một đứa bé đang nằm khóc bên trong.
Có lẽ nó đã khóc rất lâu mà không ai biết, hai mắt sưng húp, da thịt tím đỏ, tiếng khóc cũng lạc hẳn đi.
Năm đó mùa Thu ở Vĩ Thành đẹp lạ thường, cây phong thay lá vàng rực hai bên đường. Đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại, bà vẫn thổn thức khôn nguôi.
“Tôi đặt tên cho nó là Hoài Thu. Lúc nhỏ con bé ngoan lắm, biết yêu thương nhường nhịn các em, còn biết giúp đỡ tôi làm việc nhà. Lớn lên nó đi làm, tháng nào cũng gửi tiền về cho tôi và các cháu mồ côi ở đây.” Bà Mến kể.
“Bác có hình của con bé không ạ?” Minh Cầm Sắt hỏi.
“Có đây có đây, cậu chờ tôi một chút.”
Nói rồi bà Mến đứng dậy đi vào buồng trong tìm đồ.
Minh Cầm Sắt xoay ly nước trong tay, yên lặng ngồi tại chỗ chờ.
Lát sau bà Mến cầm ra một quyển album và một hộp đồ.
Bà Mến mở quyển album đẩy tới trước mặt Minh Cầm Sắt, chỉ vào hình cô bé gầy gò đen nhẻm đứng ôm con búp bê.
“Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-hoa-vi-quy/3470920/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.