Chương trước
Chương sau
Minh Cầm Sắt tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, mồ hôi thấm ướt áo, lạnh toát dọc sống lưng.

Cô gái trong mơ quá chân thực, cảm giác hụt hẫng kiếm tìm và vui mừng khi gặp lại cũng quá chân thực.

Thậm chí khoảnh khắc thiên thạch nổ tung ngay trước mắt, hắn cảm nhận rõ một loại đau đớn tuyệt vọng mà trước nay chưa từng có.

Chỉ là, từ đầu đến cuối vẫn không thấy rõ mặt cô gái đó.

Hắn nghiêng người cầm điện thoại lên xem giờ, thấy trên màn hình có hiển thị cuộc gọi nhỡ từ mẹ hắn - bà Trương Nhã Hinh.

Bà Hinh ít khi gọi điện cho con trai, mỗi lần gọi đều chỉ liên quan đến một việc duy nhất.

Tính toán múi giờ, trong nước lúc này có lẽ đang là 3 giờ chiều. Dù sao cũng không ngủ được nữa, hắn quyết định gọi lại cho bà.

Bên kia nhấc máy, giọng một người phụ nữ trung niên hơi chút già nua so với tuổi thật.

[Con trai à.]

“Mẹ gọi cho con có việc gì không?” Tuy hỏi vậy nhưng trong lòng hắn đã có đáp án.

Quả nhiên, bà Hinh nhanh chóng đáp.

[Mẹ vừa đi xem một quẻ cho cái Nhã.]

“Thầy bói nói sao ạ?”

Đối với sự mê tín của mẹ mình, hắn cũng không lên án bài trừ. Bởi khi con người ta rơi vào tuyệt vọng, tâm linh là thứ duy nhất mà họ có thể dựa vào, dù vì vậy mà mẹ hắn đã không ít lần bị mấy gã thầy bà kia lừa đảo.

[Ông ta nói cái Nhã hiện đang ở Vĩ Thành, con bé gọi mẹ ơi con đói lắm, mẹ ơi con lạnh lắm, đau lắm, mẹ ơi con bị người ta ức hiếp.] Giọng bà Hinh đã có hơi hướm nghẹn ngào.

Minh Cầm Sắt thở dài: “Ông ta bảo mẹ cúng dường bao nhiêu?”

[Không cúng, không cúng.] Bà Hinh vội xua tay lắc đầu dù Minh Cầm Sắt bên này không nhìn thấy.

“Không cúng?” Hắn ngạc nhiên. Chẳng lẽ thầy bói bây giờ đều hành nghề vì đam mê?

[Ông ta nói, cái Nhã vẫn còn sống!]

...

Kết thúc cuộc gọi, Minh Cầm Sắt rơi vào trầm mặc.

Cái Nhã là em gái hắn - Minh Cầm Nhã.

Năm con bé vừa tròn một tuổi bị một nhóm người bắt cóc tống tiền. Bọn chúng đòi một triệu đô tiền chuộc.

Một triệu đô lúc đó là cả gia sản của nhà họ Minh. Bố hắn bấy giờ lại là đại gia mới nổi ở Đế Thành, lần đầu gặp chuyện như thế nhất thời không có cách xử lí toàn vẹn, dẫn đến kích động bọn bắt cóc.

Bọn chúng giết Cầm Nhã, gửi thi thể không còn nguyên vẹn của con bé đến trước cửa nhà họ Minh.

Bà Hinh ôm chiếc hộp đựng từng bộ phận cơ thể của con gái nhỏ, khóc ngất lên ngất xuống. Về sau bà sống như người mất hồn, nửa tỉnh nửa điên, phải dựa vào tâm linh bói toán để kết nối linh hồn với con gái ở cõi âm.

Năm đó bọn họ cứ thế an táng chiếc hộp kia mà không hề mời pháp y giám định ADN.

Nếu đó không phải là thi thể em gái hắn, vậy việc con bé vẫn còn sống... không phải là không có khả năng!

Cách xác nhận nhanh nhất bây giờ là khai quật mộ phần của Cầm Nhã, đem xương cốt đi giám định ADN. Nhưng đã qua hơn hai mươi năm, liệu bên dưới tấc đất kia có còn sót lại gì không?

Tin tức bất ngờ này khiến Minh Cầm Sắt quên đi giấc mơ chập chờn lúc rạng sáng. Hắn nhanh chóng liên hệ với người của mình ở trong nước, giao nhiệm vụ đâu vào đấy, cũng sắp xếp về nước sớm nhất có thể.

Nhưng lần này về, điểm dừng chân của hắn không phải Đế Thành, mà là Vĩ Thành.

***

Dĩ Hoà mang Peachy đi tiêm vắc-xin định kỳ lúc một tháng tuổi.

Bé con hấp thụ sữa mẹ tốt, mới qua không bao lâu mà da dẻ và tóc tai đã căng mướt, hai má phúng phính như búng ra sữa, đôi mắt tròn xoe lúc nào cũng nhìn cô chăm chú.

Khi bác sĩ chích kim tiêm vào tay, bé con giật mình oà khóc, khóc xong lại gục đầu vào ngực cô ngủ ngon lành.

Có một điều không thể phủ nhận, mỗi lần ánh mắt bé con nhìn cô lại khiến cô nhớ đến người đàn ông đó. Dĩ Hoà vừa thấy ghét lại vừa thấy thương.

Tại sao con cô mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày lại không hề giống cô một tí tẹo nào chứ!

Dĩ Hoà ôm con ra trước cổng đứng chờ Grap đến đón.

Bên cạnh trung tâm tiêm chủng vắc-xin cho trẻ em và người lớn là cơ sở giám định ADN hài cốt liệt sĩ.

Minh Cầm Sắt ngồi trong xe cầm tờ kết quả giám định không hề trùng khớp một phần trăm nào, hắn cười khan một tiếng.

Cả nhà họ Minh nổi danh ở Đế Thành là thế, vậy mà bị bọn bắt cóc tôm tép lừa hơn hai mươi năm. Nói ra thật khiến người ta chê cười.

Minh Cầm Sắt cảm thấy ngột ngạt, hắn nới lỏng cà vạt, hạ cửa kính xuống, quay mặt ra bên ngoài hít thở không khí.

Đột nhiên có một bóng hình lọt vào tầm mắt hắn.

Người phụ nữ có vóc dáng thanh mảnh đứng ôm một bọc nhỏ trước ngực. Trên người cô là quần áo đơn giản trông không đáng mấy đồng, đầu quấn khăn chống nắng màu Vintage.

Dù cô chỉ yên lặng đứng đó nhưng lại mang đến một loại bình yên khó tả, xua đi sự ngột ngạt trong lòng hắn lúc này.

Gió nhẹ thổi lướt qua, khăn chống nắng trên đầu cô gái đó thoáng lay động rồi bật tung ra sau. Từng sợi tóc bay phất phơ theo gió, vuốt ve khuôn mặt kiều diễm đã từng không biết bao lần xuất hiện trong những giấc mộng xuân của hắn.

Vi Quý?

Minh Cầm Sắt sửng sốt, tay vô thức mở cửa xe chạy ra ngoài.

Cùng lúc có một chiếc xe khách lớn đỗ lại ngay vị trí đó, chặn ngang tầm mắt hắn, cũng che khuất bóng hình quen thuộc kia.

Khi chiếc xe khách rời đi, hắn không còn nhìn thấy bóng hình kia đâu nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.