Hôm đó cô và Minh Cầm Sắt không hề sử dụng biện pháp phòng tránh nào.
Kinh nguyệt đã trễ hơn một tuần.
Biểu hiện mệt mỏi, chán ăn, buồn nôn.
Dĩ Hoà run rẩy cầm que thử thai, nhắm mắt chờ đợi kết quả.
Ngoại trừ lần An Dật Phong được đưa đi cấp cứu ngay sau tai nạn, đây là lúc cô thành tâm cầu nguyện nhất.
Cầu Chúa đừng để con mang thai.
Nhưng khi Dĩ Hoà mở mắt ra lần nữa, cả người hoàn toàn chết lặng.
Lời cầu nguyện đã không đến tai Chúa.
Hai vạch.
Tạo hoá thật trêu ngươi.
Ngồi thẫn thờ trong nhà vệ sinh hơn nửa tiếng đồng hồ, Dĩ Hoà mới đủ sức nhấc tay ấn nút xả nước. Hai chân như bước đi trên không trở về chiếc giường chỉ cách đó vài gang tay.
Nệm chăn ấm áp biến thành băng đá lạnh lẽo, bốn bức tường hoá thành lồng giam đặc quánh.
Còn cô, đã trở thành tội nhân.
Trả giá cho sự cẩu thả và con ác quỷ nông nổi nhất thời của mình.
Nhưng sinh mệnh nhỏ bé còn chưa thành hình này...
An Dĩ Hoà chầm chậm đưa tay sờ lên bụng.
Nó không có tội tình gì.
***
Tính thời gian, hôm nay là ngày An Dật Phong được đưa sang Mỹ. Dĩ Hoà chịu đựng gần mười phút tra tấn bởi tiếng mắng chửi như tát nước của quản lý xưởng giày, mới có thể xin nghỉ nửa buổi để đến Bệnh viện lén nhìn An Dật Phong.
Cô phải chắc chắn rằng anh hai được hộ tống một đường thuận lợi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-hoa-vi-quy/3470910/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.