Chương trước
Chương sau
"Bác Đức miện hạ nhìn thấy gì?"
Mỹ nhân ngư đang định lên tiếng thì Sở Thiên ôm lấy vai giữ chặt trong lòng, hắn cười: "Đây là tứ phu nhân ta mới lấy, Bác Đức miện hạ đường đường là Phượng Hoàng Chủ Thần, lại đi nhìn trộm thê tử người khác, ha ha, ngài cho một lời giải thích đi! Khảm Phổ!"
"Vâng, ông chủ!" Khảm Phổ giơ Chiến Thần kích lên chĩa về Phượng Hoàng Thần, Lỗ Tây Nạp ở phía xa ẩn thân, Kim Cương nhấc Thần Lực đại pháo lên, còn mười hai Thánh Đấu Sĩ thì đã sẵn sàng trong tư thế chiến đấu.
"Khốn kiếp ngươi dám nhìn trộm bà chủ?!" A Mạt Kỳ lầm lũi tiến lại.
"Thực Thần, đưa A Mạt Kỳ về nghỉ ngơi!" Sở Thiên vội bảo Sử Đế Phần đưa Lôi Ưng về, vì hắn giờ chỉ có nhất trùng Thần Lực, trở thành người yếu nhất trong gia tộc.
Bác Đức rút thanh đoản kiếm ra cắm phập xuống đất, cười: "Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ, cô ta là phu nhân ngài thật sao? Nếu là thật thì ta lập tức cúi mình xin lỗi!"
Sở Thiên mở cờ trong bụng, cười thầm, có thể khiến Phượng Hoàng Thần cúi mình xin lỗi, lần này lãi rồi!
"Đương nhiên đây là phu nhân của ta rồi!" Sở Thiên đập tan thân phận của Bào Uy Nhĩ.
Bác Đức chỉ mỹ nhân ngư, cười: "Vị phu nhân đây, phu nhân có thừa nhận không?"
Mỹ nhân ngư cảm thấy hông bị Sở Thiên nhéo một cái, muốn nổi giận nhưng không có cách nào. Sở Thiên chắc chắn Bào Uy Nhĩ là phu nhân của hắn, lại còn ôm ôm ấp ấp, nhìn thì giống như lợi dụng nhưng sự mạo hiểm phải đối mặt vô cùng lớn! Một khi Bác Đức trở mặt thì hai "vợ chồng" chắc chắn cùng gặp xui xẻo!
Chần chừ một lúc, mỹ nhân ngư gật đầu.
Phượng Hoàng Thần bật cười lớn, hai vai rung bần bật, lắc đầu thở dài, "Đáng!"
Nói rồi, Bác Đức cúi mình, vừa cười vừa xin lỗi, "Long Hoàng bệ hạ, ta xin tạ lỗi vì lúc nãy đã nhìn trộm phu nhân của ngài!"
"Gia chủ!" mấy lão già phía sau muốn đỡ Bác Đức dậy nhưng bị cự tuyệt, Phượng Hoàng Thần quay ra sau cười: "Đáng lắm! Có thể nhìn thấy Hải Vương Biển Cấm như vậy, ta chỉ xin lỗi thì có là gì!"
"Đây thật sự là Bào Uy Nhĩ?!" sau sự kinh ngạc, ánh mắt mấy lão già lập tức trở nên quái lạ cùng nhìn chằm chằm vào Bào Uy Nhĩ.
Tin sốt dẻo đây! Tin nóng nhất tam giới đây! Đường đường Hải Vương Biển Cấm bị người ta ôm, không những không phản kháng mà còn rất e ấp! Cái tay trên hông mỹ nhân ngư còn đang xoa tới xoa lui… ồ, hoặc có thể nói là nhéo! Thôi, dù gọi là gì thì tam giới đệ nhất cường giả, Thú Thần đại thống lĩnh đang bị lợi dụng trong lòng một người đàn ông!
"Thú vị, hà hà, thú vị thật! Các huynh đệ, đây là chuyện thú vị nhất mà một vạn năm nay ta được thấy!"
"Các vị trưởng lão, có mang theo ảnh ma pháp không? Dáng vẻ Bào Uy Nhĩ bệ hạ vừa rồi thừa nhận gả cho người khác đã ghi lại chưa?"
Lúc này Bác Đức giống như một bà tám đầu đường xó chợ, chuyên môn hóng hớt chuyện người khác. Bộ dáng hắn lúc này thật khiến người ta cảm thấy quái dị!
"E hèm!" mấy trưởng lão ho hắng, đợi Bác Đức tự nhận thấy biểu hiện của mình chẳng có chút phong độ gì, "Gia chủ, nói chuyện chính đi!"
Bác Đức cũng đã nhận ra mình thất thố, ho hắng vài tiếng rồi nhìn chằm chằm mỹ nhân ngư. Sát khí vừa lan tỏa ra một chút thì hắn lại bật cười: "Bào Uy Nhĩ bệ hạ, à không, Phất Lạp Địch Nặc phu nhân! Phu nhân và Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ thành thân từ bao giờ vậy? Đã có con chưa? Con lớn thế nào rồi!"
Hỏi chuyện riêng của vợ chồng nhà người ta là chính sự mà các trưởng lão vừa nói sao? Dù sao thì Bác Đức cũng đã hỏi như vậy rồi.
Sở Thiên chỉ cảm thấy tên Bác Đức này bỗng cho hắn một cảm giác rất kỳ quái, nhìn hắn chẳng khác gì mấy bà nhiều chuyện ở trái đất. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Cái này không liên quan đến ngươi!" mỹ nhân ngư nói lạnh lùng, dùng sức đẩy Sở Thiên ra, "hai vợ chồng" tách nhau ra rồi.
"Ô, sao hai người không ôm nhau nữa?!" Bác Đức trêu chọc, rồi nhanh chóng thu lại vẻ mặt đùa cợt: "Bào Uy Nhĩ, Phất Lạp Địch Nặc, mọi người đều là người thông minh, không cần nói những lời thừa thãi nữa…"
"Ta và Bào Uy Nhĩ không có thù hận gì sâu sắc, năm đó quan hệ của Vưu Nhân và ta cũng không tồi!" Bác Đức tuy không đùa nữa nhưng trong lời nói vẫn mang chút chế giễu.
Hắn bỗng chỉ cây Hỏa Diệm nói: "Hiện giờ liên quân của gia tộc Bì Bồng và gia tộc Ma Căn đang ở phía sau, nếu hai gia tộc chúng ta trở mặt đánh lẫn nhau thì e là Bì Bồng sẽ lập tức khởi binh qua đây. Như vậy hai gia tộc chúng ta cũng không có lợi! Vì thế vì tương lai của gia tộc Phượng Hoàng, ta không thể không lựa chọn hợp tác với Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ ngài!"
Sở Thiên cười: "Miện hạ nói phải! Trước mắt, hai nhà chúng ta chỉ có liên thủ lại mới có thể đảm bảo an toàn!"
Giọng Phượng Hoàng Thần bỗng trở nên nghiêm khắc, "Gia tộc Long Hoàng là đối tượng hợp tác của ta. Ta sẽ không trở mặt với các ngài, nhưng Bào Uy Nhĩ thì sao? ta không truy cứu việc bệ hạ che giấu cho cô ta, nhưng bệ hạ cũng phải nói rõ với ta!"
"Ý miện hạ là gì?" Sở Thiên không hiểu.
"Ý của ta rất đơn giản!" Bác Đức nói: "Ta sẽ không tấn công người của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, nhưng, Bào Uy Nhĩ không phải người của gia tộc ngài, không liên quan gì đến ngài phải không? Hà hà, nếu bệ hạ muốn ta không gây rắc rối cho Bào Uy Nhĩ, thì hãy chứng minh cô ta là người nhà ngài!"
Ý của Bác Đức thật sự rất đơn giản, Sở Thiên chỉ cần chứng minh mỹ nhân ngư là lão bà của mình là Phượng Hoàng Thần sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, Nếu không chứng minh được thì khai chiến!
Đây quả thật là điều mà một thủ lĩnh kiêm chính trị gia xuất sắc có thể quyết định sao? Thế cũng quá bất cần đời rồi! Lựa chọn tốt nhất hiện nay, có lẽ là để Sở Thiên bỏ ra một chút lợi ích để bảo vệ mỹ nhân ngư, chứ không phải lấy sự uy hiếp khai chiến ra để điều tra Sở Thiên và mỹ nhân ngư rốt cuộc có phải vợ chồng không! Sở Thiên có chút nghi ngờ về trình độ chính trị của Bác Đức. "Miện hạ muốn ta chứng minh thế nào?"
"Cũng rất đơn giản!" Bác Đức ngẩng đầu lên nhìn trời, "Ngài hôn cô ta một cái!"
Tất cả kinh ngạc tột độ!
Sắt Lâm Na ở đằng sau nghiến răng cố kìm cơn ghen, nhìn Sở Thiên với ý, chàng tự quyết định, thiếp mặc kệ!
Mỹ nhân ngư đỏ mặt, không biết Sở Thiên sẽ chọn thế nào.
"Nữ thần tại thượng!" Sở Thiên nhún vai, rất vô lại cộng vô sỉ chuyển nỗi khó xử sang cho mỹ nhân ngư, "Nàng quyết định đi!"
Bỗng chốc, ba người rơi vào trạng thái ngưng trệ.
"Ha ha ha! Được rồi, không đùa nữa!" Phượng Hoàng Thần bỗng bật cười, "Ta đâu có ngốc. Các ngươi có Chiến Thần ở đây, đánh thật thì chưa chắc đã biết ai thắng ai bại. Giờ chúng ta nhất thiết phải liên thủ đối phó gia tộc Bì Bồng. Chuyện hôm nay… coi như chưa bao giờ xảy ra!"
"Bào Uy Nhĩ, trận Lạc Ưng Thạch ta thua nhưng không phục. Có cơ hội sẽ đánh lại!"
Mỹ nhân ngư vừa thoát khỏi bối rối, nghe vậy thì đáp: "Được, chúng ta cược, ai thắng sẽ là đại thống lĩnh của Thú Thần tộc!"
Phượng Hoàng Thần đột nhiên nhìn cái bàn ăn ở phía xa, cười: "Lâu lắm rồi không thử tay nghề của Thực Thần, Long Hoàng bệ hạ, ngài không mời ta ăn một bữa cơm sao?"
…………
Khúc dạo đầu của một trận đại chiến nồng nặc mùi thuốc súng bỗng chốc lại biến thành bữa cơm họp mặt gia đình.
Bào Uy Nhĩ, Bác Đức ai ngồi chỗ người nấy, hai vợ chồng Sở Thiên, còn cả A Mạt Kỳ ngồi cùng nhau, Thực Thần lại đi làm vài món ngon.
Trên bàn ăn, Bác Đức vẫn không bỏ mũ ra, cơm rượu cũng là được đưa qua khe hở trên mũ. Sở Thiên cảm thấy rất quái lạ, càng khẳng định sự suy đoán rằng Bác Đức bị hủy dung mạo.
Mấy lần Sở Thiên muốn hỏi, nhưng Phượng Hoàng Thần đều lấp liếm nói cho qua, gần như không có hứng thú gì với Sở Thiên, mà chỉ chăm chăm quan sát A Mạt Kỳ, khiến Lôi Ưng ngồi ăn mà không yên.
"A Mạt Kỳ miện hạ, sao ngài lại có da màu vàng?" Bác Đức ngạc nhiên hỏi.
"Đấy là do ông chủ cho! Ta đã từng chết. Khi ấy ông chủ dùng máu thịt của chính mình tạo lại cơ thể cho ta!"
Phượng Hoàng Thần sững người, bất giác nhìn Sở Thiên với ánh mắt khác, "Da thì thôi, nhưng dung mạo ngài sao cũng giống Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ vậy?"
Sau khi A Mạt Kỳ niết bàn, không những thực lực thay đổi mà dung mạo cũng khác đi vài phần! Dùng lời của Sở Thiên nói thì là có thế niết bàn là một loại mật pháp tái tạo tế bào, tái kết cấu lại cơ thể. Cơ thể thì đương nhiên phải có bản đồ, cái bản đồ này là gì? Đương nhiên là gen rồi! Gen của A Mạt Kỳ từ đâu mà có? Đương nhiên là của Sở Thiên! Vì thế, sau khi niết bàn, A Mạt Kỳ lại có vài phần giống với Sở Thiên cũng không có gì lạ!
Tuy có nhiều khác biệt về khí chất nhưng giờ Sở Thiên và A Mạt Kỳ ngồi cùng nhau, nói họ là huynh đệ ruột cũng có người tin!
A Mạt Kỳ đáp: "Ta cũng không biết tại sao sau khi niết bàn ta lại thành như vậy"
"Ồ!" Bác Đức gục gặc, "Vậy phương pháp niết bàn của ngài là do ai truyền thụ vậy?"
"Không biết!" A Mạt Kỳ cũng đang thắc mắc, niết bàn của hắn là bị người khác ép cho linh hồn, hắn cơ bản là chưa bao giờ nghe thấy.
"Nghe nói trước đây ngài là Lôi Ưng, vậy linh hồn của ngài cũng là Lôi Ưng sao?"
A Mạt Kỳ bị làm phiền thấy khó chịu, nổi giận: "Miện hạ là Linh Hồn Chủ Thần, không biết tự nhìn sao?"
Bác Đức nói thẳng thắn: "Ta đã bị thương, linh hồn ngài đã qua Tụ Linh Niết Bàn nên trở nên rất mạnh mẽ, ta nhìn không được!"
A Mạt Kỳ nốc một chén rượu, chán nản nói: "Đúng thế, linh hồn ta cũng là Lôi Ưng!"
"Ồ!" Bác Đức gục gặc, rồi lại hỏi: "Thế nhà ngài ở đâu? Không phải Bố Lôi Trạch, ta muốn nói đến nơi trước khi ngài trở thànn ma sủng của Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ!"
A Mạt Kỳ trợn mắt, đứng bật dậy, "Ông chủ, ta ngứa tay rồi, muốn đi thỉnh giáo vũ kĩ của Chiến Thần!"
Ý của A Mạt Kỳ rất rõ ràng, ý là, ông chủ, ta không chịu nổi tên Phượng Hoàng Thần lắm mồm này nữa, ông chủ mau cho ta rời khỏi đây!
"Giờ ngài chỉ có nhất trùng Thần Lực, sao có thể là đối thủ của Chiến Thần? Giờ Bào Uy Nhĩ bệ hạ và ta đều là cao thủ võ kỹ, có gì thắc mắc cứ hỏi bọn ta!" Bác Đức cười.
Phượng Hoàng Thần nói đông chỉ tây, mãi không nói chuyện chính, mấy trưởng lão phía sau không nhịn được đứng ra nói: "Long Hoàng bệ hạ, ý của gia chủ là A Mạt Kỳ bỗng xuất hiện bí pháp của gia tộc ta, bọn ta nghi ngờ vẫn còn người trong tộc còn lưu lạc bên ngoài, vì thế muốn kiểm chứng lại với ngài!"
"Ở đây ai là gia chủ? Đến lượt các ngươi nói sao?" Bác Đức bỗng quát lên: "Về cây Hỏa Diệm hết cho ta!"
Mấy trưởng lão sững người, gia chủ nổi giận, họ không dám không nghe theo, đành bay đi.
Bác Đức lại chỉ mỹ nhân ngư, "Bào Uy Nhĩ bệ hạ, Tụ Linh Niết Bàn là cơ mật, bệ hạ có thể tránh đi không?"
Mỹ nhân ngư cũng là người hiểu lý lẽ nên đứng dậy đi ra ngoài. Bác Đức nhanh chóng dùng đủ mọi lý do để điều hết người ngoài đi, bao gồm cả Chiến Thần bảo vệ Sở Thiên.
"A Mạt Kỳ, nhà của ngươi có phải là ở trên một cái cây cách A Cổ Lạp Sơn về phía nam bốn mươi dặm?!" Bác Đức dùng tiếng của phượng hoàng để nói.
A Mạt Kỳ hơi khựng một chút rồi cũng đáp bằng tiếng phượng hoàng: "Làm sao ngươi biết?" chuyện này đến Sở Thiên cũng không biết.
"Năm nay ngươi hai trăm mười bảy tuổi, simh ngày mười bốn tháng bảy!"
A Mạt Kỳ sững người, chỉ biết gật đầu trong vô thức. Nói thực là hắn cũng không nhớ rõ sinh nhật của chính mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.