Sở Thiên nghe thấy tiếng hét từ trong phòng truyền ra, nụ cười trên mặt biến mất.
Trong phòng, Anh Cách Lạp Mỗ một tay nắm tay áo của An Kỳ Nhi, còn một tay khác đang muốn bị miệng nàng lại, nhưng lại đang lựng khựng, mặt Anh Cách Lạp Mỗ đỏ lựng, dường như người bị lừa không phải là An Kỳ Nhi mà là hắn ta vậy.
Còn tiểu nha đầu kia thì trừng mắt nhìn Anh Cách Lạp Mỗ, tay áo đã bị rách vài mảnh, nhưng bên trong người còn mặc nhiều áo, vì vậy không có nguy hiểm gì, nhưng An Kỳ Nhi vẫn dùng ánh mắt "ngươi là đồ lưu manh để nhìn Anh Cách Lạp Mỗ, đôi môi hồng run lên, dường như giữa họ vừa xảy ra chuyện gì rất "ghê gớm".
Nhưng Sở Thiên biết rõ điều này là không thể, không nói tính cách của Anh Cách Lạp Mỗ chính trực, không màng đến mỹ nữ, thì dưới ánh mắt của nhiều người trong phòng như vậy, Hỗn Huyết Long có muốn cũng không dám làm càn.
"Hừ, Phất Lạp Địch Nặc, người của ngươi khi dễ ta." An Kỳ Nhi giành nói trước.
Anh Cách Lạp Mỗ chậm một bước, ấp úng giải thích: "Ông chủ, tôi…"
"Không cần phải nói, chắc chắn tiểu nha đầu này muốn ra ngoài xem ta nghiên cứu, nhưng bị ngươi giữ lại, sau đó cô ta đã vu khống cho ngươi." Sở Thiên mỉm cười ngồi xuống trước mặt An Kỳ Nhi, xem xét biểu hiện của tiểu nha đầu này.
"Hừ!" An Kỳ Nhi sờ môi, thầm xác nhận lời nói của Sở Thiên không sai.
Đức Khố Lạp hỏi: "Cháu rể, nghiên cứu sao rồi?" Truyện được copy tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-thu-y/1640817/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.