Chương trước
Chương sau
Chính lúc Sở Thiên đang xông về hướng Ưng Bức, chuẩn bị bắt nó về nghiên cứu, Khách Thu Sa và Tiểu Sở Viêm lại đang ở một nơi nào đó trên đại lục chảy nước miếng.
Đây là một thôn trang nhỏ, chỉ có thưa thớt hơn trăm hộ nông phu, phần lớn đều là nhà vách đất, có điều chính giữa thôn lại có một trang viên nhỏ hai tầng được lợp bằng ngói lưu ly. Đây là nhà của đại thần đã cáo lão hồi hương.
Lúc này trên bức tường trắng muốt, không biết từ lúc nào đã mọc thêm một sợi cây mây to dài, cong cong thò vươn lên bên ngoài cửa sổ của tầng hai, trên cây mây có ba thân ảnh đang lén lút thập thò trèo lên.
"Mỹ nữ a, đang tắm!" Tiểu Sở Viêm úp sấp trên cửa sổ, từng giọt nước miếng ở miệng rơi xuống đầu của Cát Nặc Bỉ Lợi. Mạt Khắc ở một bên nhìn thấy cũng phải thầm buồn cười.
"Ông chủ nhỏ, để huynh đệ ta xem thử!" Cây mây phân ra một nhánh cây khác, vươn tới bên cửa sổ, sau đó biến thành một đầu gấu trúc béo tròn, cũng chảy nước miếng, Tiểu Hùng Miêu cọ vào khuôn mặt nhỏ của Tiểu Sở Viêm, "Ông chủ nhỏ, huynh đệ chúng ta đã từng cùng uống rượu, cùng nhìn trộm mỹ nữ tắm. Cũng được coi là có giao tình rồi, nếu như ông chủ muốn thu thập ta, ngươi phải giúp ta gánh vác đấy."
"Hảo huynh đệ! Nói nghĩa khí!" Tiểu Sở Viêm quệt nước miếng trên miệng, sau đó nước miếng lại rơi tỏng xuống người của Cát Nặc Bỉ Lợi, cười khanh khách nói: "Sau này ta bảo vệ ngươi!"
Không thể không nói thiên tư của Tiểu Sở Viêm quả thực rất mạnh, cậu mới ra đời chưa được mấy ngày, nhưng đã có trí tuệ sơ bộ, đã học được không ít thứ. Nhưng đáng tiếc, những thứ này đều là học theo Tiểu Hùng Miêu…
Cát Nặc Bỉ Lợi sắp vì nước miếng của tiểu Sở Viêm làm cho ghê tởm mà chết, nhưng hiện tại hắn chỉ là ma thú cấp ba, ngay cả nói cũng không nói ra lời, đành phải dùng lang ngữ oán trách với Mạt Khắc: "Huynh đệ, nhớ năm xưa chúng ta đi theo lão đại vẻ vang biết bao. Không ngờ hiện tại lại biến thành tọa kỵ của hai đứa trẻ, ài, ta cược rằng, lão đại nhìn thấy bộ dạng chúng ta hiện tại, chắc chắn sẽ đau lòng chết mất."
"Ài, lão đại rốt cuộc đang ở đâu! Huynh đệ chúng ta nhớ người quá!" Mạt Khắc cũng thở dài. Nhưng hiện tại họ đã bị cây mây trói chặt. Làm bàn đạp cho hai đứa trẻ này xem trộm mỹ nữ, muốn động cũng không thể động.
"Á! Có người nhìn lén!" Nữ nhân trong phòng tắm, cuối cùng đã phát hiện hai chiếc đầu nhỏ bên ngoài cửa sổ. Lập tức kéo chặt rèm cửa lại, rồi kêu lớn lên.
"Không hay rồi, chạy mau!" Tiểu Hùng Miêu thu lại cây mây. Sau đó cùng Sở Viêm tóm chặt lấy cơ thể của Cuồng Lang, chuồn thẳng một mạch.
Trên chiến trường, Sở Thiên đã xông tới vùng trời của Ưng Bức, tiếp theo đó chỉ cần vươn tay đã có thể bắt được nó, nhưng lại có sự thay đổi dị thường.
Không khí trên đỉnh đầu của Sở Thiên bỗng nhiên hé ra một kẽ hở, hàn quang trong kẽ hở đen ngòm vụt hiện, một thanh kiếm sắc bén rạch nát không gian đi ra, chém thẳng vào đầu Sở Thiên.
Linh giác của Sở Thiên tuy không thể sánh bằng A Mạt Kỳ, nhưng cũng không để những thủ đoạn đánh lén này đắc thủ, cảm nhận được sau gáy mát lạnh. Sở Thiên biết có chuyện không hay, lập tức dùng thời gian thuận lưu đến tột cùng, như một con cá luồn nước quay về trước chiến hào Khải Tát.
"Ai? Ra đây!" Sở Thiên lấy dao phẫu thuật ra cầm trên tay, sắc mặt lạnh lùng trầm giọng quát.
"Ha ha, Long Hoàng bệ hạ đã có nhiều ma sủng như vậy rồi, hà tất cần bắt thêm một con nữa!"
Trên lưng của Ưng Bức xuất hiện một hắc bào lão nhân, vải bố đen đang mặc khiến người khác không thể xem rõ gốc gác, thậm chí trên đỉnh đầu cũng che lên một chiếc mũ lớn liền áo màu đen. Nếu không phải đôi tay già nua khô quắt và mái tóc bạc rơi trước ngực, Sở Thiên cũng thật không có cách nào đoán ra tuổi của lão.
"Thì ra là lão tiên sinh người a, hiện tại ngươi có lẽ là đế sư của Lôi Tư rồi chứ!"
Bộ dạng của lão nhân, Sở Thiện đã thấy một lần lúc hội nghị phú hào đại lục ở Tư Khoa Đặc, chính là vị sư phụ thần bí của Tạp Tắc Nhĩ. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
"Lão hủ chưa từng để tâm những hư danh của nhân thế!" Chiếc đầu bị mũ đen che khuất của lão nhân nghiêng ngả một chút, dường như đánh dò xét tình thế trên chiến trường. Một lát sau, hắn thúc cơ thể của Ưng Bức lên trước. Cười nói: "Long Hoàng bệ hạ sao có hứng thú tham gia vào tranh chấp đại lục vậy?"
"Nếu như lão tiên sinh có thể tham gia, tại sao ta lại không thể?"
Sở Thiên từ khí tức vừa rồi cảm nhận được, thực lực của lão nhân này hoàn toàn không mạnh, cũng chỉ có thần lực tầng một đỉnh phong, vậy thì phong ấn của Tạp Tắc Nhĩ có lẽ không phải do lão giải khai.
"Nhiều lời vô ích!" Lão nhân lắc đầu, lại giống như thở dài, "Hôm nay hai bên chúng ta hãy thu binh được chứ? Nếu chiến đấu tiếp, chỉ có thể tăng thêm thương vong."
"Thu binh cũng có thể, có điều lão tiên sinh hãy thử cái này trước!"
Dứt lời, Sở Thiên liền mở hai lãnh vực lớn cầm cố thuận lưu, mặt mang nụ cười, khẽ vung ra dao phẫu thuật. Tưởng như là một con dao ném ra vô ý, nhưng thực chất lại là vạn lưu trảm xé gió trong chớp mắt.
"Long uy điện hạ, lão hủ không dám tranh phong!" Lão nhân chớp mắt đã biến mất tung ảnh, tốc độ lại nhanh hơn A Mạt Kỳ, còn gọn gàng dứt khoát hơn thuận lưu của Sở Thiên.
Ầm!
Một đạo đao quang màu vàng kim xẹt qua bầu trời, Ưng Bức không kịp né thoát, ngay cả cơ hội để nói cũng không có, đã bị tan xương nát thịt, đao quang vẫn chưa ngừng ở đó, lao thẳng đến phá nát cửa quân doanh Lôi Tư, ngay cả những thứ to lớn cũng bị rạch thành nhiều vết sâu mấy thước.
"Ha ha, hay!" Lô Địch Tam Thế theo sát sau Sở Thiên, tán thưởng kiệt tác vừa rồi của Thần Vũ Vương, nụ cười không thể nén lâu hơn, "Muội phu có thực lực như vậy, chi bằng chém thêm vài đao, trực tiếp phá nát ngọn núi này đi. Như vậy các tướng sĩ cũng giảm được chút thương vong!"
"Ta đến tìm con trai ta, không phải đến giúp ngươi đánh trận."
Sở Thiên nghiêm sắc mặt quay đầu bước đi, kỳ thực hắn cũng không phải không muốn giúp thiết kỵ Khải Tát, dù gì hiện tại mọi người đều là người Khải Tát. Nhưng đao vừa rồi đã là cực hạn của Sở Thiên, cho dù như vậy, lão nhân chỉ có thần lực tầng thứ nhất ấy vẫn có thể trốn thoát.
Trở về hậu doanh, mồ hôi mà Sở Thiên áp chế cuối cùng cũng tuôn ra.
Sắt Lâm Na dịu dàng lau đi mồ hôi cho Sở Thiên, đỡ hắn ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng hỏi: "Sao chàng lại dùng chiêu này, chẳng lẽ Lôi Tư còn có người đáng để chàng dốc toàn lực sao?"
"Là sư phụ của Tạp Tắc Nhĩ, lần trước khi ta gặp hắn ở Tư Khoa Đặc đã không để ý nhiều, nhưng vừa rồi giao thủ mới biết, lão già này thực lực không được, nhưng tốc độ trốn thoát tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất!"
Sở Thiên vô thức lấy một điếu xì gà trong không gian giới chỉ ra, ngậm lên miệng, từ khi con trai bỏ nhà đi, tần suất hắn hút thuốc ngày càng nhiều.
Vừa châm điếu xì gà, Sở Thiên đã dập tắt nó, tinh quang trong nhãn thần không ngừng ẩn hiện, " Biết rõ ta ở đây Tạp Tắc Nhĩ vẫn dám đích thân nghênh chiến, Lôi Tư chắc chắn không đơn giản như vậy. Lúc trước chúng ta đánh giá quá thấp hắn rồi. Sắt Lâm Na, tạm thời gọi A Mạt Kỳ trở về trước đã!"
"Vậy ai đi tìm con?" Sắt Lâm Na mặt mày ủ rũ thêm mấy phần. Con trai mất tích, một người mẹ trước nay đều trí tuệ nhưng lúc này cũng mất đi trí thông minh ngày nào.
"Ông chủ, Lỗ Tây Nạp và Y Vạn đã đến!"
Một thân vệ gia tộc vén rèm chướng, để U Minh lang và Viên Hầu vào.
"Ông chủ!" Y Vạn có tên hiệu Huyền Nhai thi lễ với Sở Thiên, sau đó đứng thẳng người sau Lỗ Tây Nạp, thần sắc vô cùng cung kính.
"Thúc thúc. Ta nghe nói biểu đệ bỏ nhà đi, liền lập tức tới đây!" Lỗ Tây Nạp có thân phận cực kỳ tôn quý ở gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, cũng chỉ có hắn dám không kiêng nể gì ngồi chiễm chệ lên ghế, vừa nhấm nháp đồ vừa nói chuyện với Sở Thiên, "Hiện tại mấy chục vạn huynh đệ thủ hạ của ta đã bí mật hành động, từng con đường ở phía Đông này đều có mật thám của ta, chỉ cần biểu đệ và Khách Thu Sa xuất hiện, chúng ta trong vòng một ngày sẽ có được tin tức."
"Uhm, tiếp tục phái thêm nhân thủ." Sở Thiên gật đầu, rồi thuận tay đưa cho Lỗ Tây Nạp mấy miếng thịt nướng.
"Nếm thử cái này đi, do Thực Thần đích thân làm đấy!"
"Thúc thúc, ta không ăn vội! Vừa rồi vội vàng không kịp ăn gì, cho nên mới ăn vài miếng thôi!" Lỗ Tây nuốt nốt miếng cuối cùng rồi đứng dậy, quay về trước mặt Sở Thiên.
Mấy năm nay Lỗ Tây Nạp chưởng quản tất cả bang phái ở phương đông, thủ hạ huynh đệ gần năm mươi vạn người, sớm đã rèn luyện hun đúc được một khí độ trầm ổn, không còn giống bộ dạng tiểu tử ngông cuồng như năm xưa nữa. "Phụ hoàng ta đã thông tin cho tất cả lang tộc ở đại lục đi tìm biểu đệ. Đợi lát nữa ta cũng đích thân đi!"
Dứt lời, Lỗ Tây Nạp dùng đuôi chỉ vào Y Vạn, cười nói: "Y Vạn và Khách Thu Sa đều xuất thân từ nam hải, lại chiến đấu với nhau một năm, khá hiểu về tập quán của tiểu tử đó, cho nên ta cố ý mang theo hắn."
"Được, các ngươi đi nhanh về nhanh! Nhớ giữ liên lạc!" Sắt Lâm Na nói.
"Thẩm thẩm yên tâm, ta nhất định tìm thấy biểu đệ!"
Dứt lời, Lỗ Tây Nạp đã ẩn thân biến mất.
"Chờ một chút. Có người đến!" Sở Thiên bỗng cảm thấy bên ngoài có một luồng ma pháp ba động mãnh liệt đang xông vào, vội vàng kéo Lỗ Tây Nạp ra.
Phụt!
Rèm chướng bị một ngọn lửa đốt cháy thành tro, tiếp sau đó thân ảnh uyển chuyển của Xích Diễm bước vào.
Sở Thiên sững người, Xích Diễm vừa mới sinh, lẽ ra nên ở đế đô nghỉ ngơi, sao lại đến chiến trường cách xa vạn dặm này? Hơn nữa còn trong bộ dạng tóc tai rối bù, vẻ mặt lo lắng, thậm chí còn vẫn đang mặc y phục trong nhà.
"Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ, xin hãy cứu con gái ta!" Giọng điệu của Xích Diễm đã lanh lảnh vang lên, rồi cẩn thận đặt một túi mềm trên lưng xuống.
"Đới An Na làm sao vậy?" Sở Thiên cũng thích đứa con gái nuôi này của mình, vội tiếp lấy túi mềm, khẽ khàng mở ra.
Trong túi mềm chính là vị hôn thê của Sở Viêm, con gái nuôi của Sở Thiên, Đới An Na, có điều lúc này gương mặt nhỏ của cô đã biến thành sắc tím xanh, đôi mắt nhằm nghiền, khóe miệng chốc chốc lại chảy ra một dòng máu màu vàng kim.
Mở hết túi mềm ra, từ mặt đến eo của Đới An Na đều là màu tím xanh, chỉ có đôi tay và chân nhỏ vẫn là màu bình thường, có điều lại không ngừng run rẩy.
Đây là bệnh gì? Sở Thiên đờ đẫn người, hắn với những bệnh của trẻ nhỏ là con người, quả thực là hiểu biết không nhiều.
"Xích Diễm tỷ tỷ đừng vội, đứa trẻ này bắt đầu có bệnh từ lúc nào?" Sắt Lâm Na sờ vào trán Đới An Na, chỉ cảm thấy như chạm vào một tảng băng lạnh lẽo.
"Ài, long nhân kết hợp, đã phạm vào cấm luật của đại lục, xem ra là Sáng Thế Thần trừng phạt chúng ta rồi!"
Xích Diễm hờ hững với câu hỏi của Sắt Lâm Na, tự mình lẩm bẩm khóc lóc nỉ non.
"Cái gì mà nhân long không thể kết hợp? Đây đơn thuần chỉ là lời đồn!" Sắt Lâm Na lại hỏi lại vấn đề của mình một lần nữa, an ủi: "Ngươi đừng vội, hiện tại hai Thánh Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc và Địch Áo đều ở trong quân doanh, Đới An Na chắc chắn không sao!"
"Đúng, mau gọi Địch Áo lại đây!" Sở Thiên hai mắt lóe lên, bản thân mình là hàng giả mạo, nhưng Địch Áo lại là Thánh Tế Tự thực sự!
"Ông chủ, để ta đi gọi!" Viên Hầu xung phong nhận trách nhiệm, tung người chạy ra ngoài.
Xích Diễm nhìn đứa trẻ khóc nói: "Ba ngày trước Đới An Na vẫn còn khỏe mạnh, nhưng hôm đó nó nghịch chiếc vòng cổ của mình, không cẩn thận nuốt phải ngọc thạch trên vòng. Sau đó biến thành như vậy.
Ngọc thạch? Vòng cổ? Sở Thiên quay vụt đầu nhìn Đới An Na, nha đầu này lại ăn Thời Gian Thần Cách…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.