Mứt trái cây cùng rượu mận của Văn Quý bán rất chạy, hắn tính toán một chút đến khi hắn kết hôn thì cũng phải dùng đến rượu mận để đãi khách, bán thú nhân thích rượu gạo thì hắn có thể đến cửa hàng của lão thái gia mua, còn á thú nhân thích uống rượu trái cây, Văn Quý quyết định phần này tự mình làm vẫn là tốt nhất! Thời gian tiếp theo Văn Quý ngày càng vội, mỗi ngày ngoài việc phải tưới nước cho cây trong nhà ngoài ruộng, bón phân chăm sóc mấy cây trái sau nhà, còn phải chạy đến gần bìa rừng hái mận. Từ Lang trừ lúc đi săn thú thì thời gian còn lại đều đi theo phụ giúp Văn Quý, hai người phu xướng phụ tùy vô cùng nhuần nhuyễn, Văn Quý cho dù bận tối mặt mũi cũng cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Trong khoảng thời gian này, nhờ bán được rượu mận, mứt trái cây cùng tiểu hồng quả, Văn Quý thu về được một khoản tiền không nhỏ. Có lẽ là mong chờ việc vui sắp tới, nên Văn Quý lên tinh thần hẳn, cảm thấy chuyện tốt đúng là cứ thay nhau tới. Mấy loại thực phẩm hắn trồng lúc này đã có thể thu hoạch được, hồng tiêu cũng sắp chín đến nơi! Văn Quý trồng được ra loại rau rất tốt, xanh mượt, nhìn qua giòn giòn rất có sức sống, sắc xanh bừng bừng, chính là cái loại mà ngay cả mắt thường cũng cảm thấy được chúng rất có linh khí. Văn Quý hái thử vài trái đem về ăn, ăn đến nghiện luôn, đây mới là đồ ăn chân chính a! Phải ăn thứ này mới biết được những thức ăn trước kia mình ăn đều như cỏ vậy, cảm giác giống như trước giờ bọn họ đều gặm cỏ mà sống. Từ Lang cũng thực thích ăn, nhưng mà trong lòng hắn có chút không thoải mái, thứ này không phải do hắn và Văn Quý cùng nhau trồng, khi đó Văn Quý không thèm nhìn hắn, nhớ đến đoạn thời gian kia Văn Quý hờ hững hắn, Từ Lang liền nuốt không vô, trong lòng vô cùng khó chịu. Mân cái miệng nhỏ, lâm vào trầm mặc, cũng không gắp món đó nữa, chỉ gắp trường nhĩ thú lúc sáng hắn mới săn được. Văn Quý gắp thêm rau vào chén của Từ Lang, “Ăn thêm cái này nữa, nếu chỉ ăn thịt thì sẽ không tiêu hóa được.” Từ Lang hiếm có khi cáu kỉnh ra mặt như hôm nay, tay che kín miệng chén, xụ mặt nói không ăn. Văn Quý nhăn mặt: “Em lại nháo cái gì, chỉ ăn thịt không ăn cái khác, em muốn cả tối nay đau bụng không ngủ được đúng không!” Nói xong, không đợi Từ Lang kịp phản ứng, hất tay hắn ra, gắp thức ăn bỏ vào chén. Thấy Từ Lang lộ dáng vẻ ủy khuất, Văn Quý thở dài, sờ sờ tóc của hắn, ôn tồn dỗ dành để người yêu được vui: “Ngoan, đừng ăn thịt không, lúc trước tôi còn chưa bắt đầu trồng trọt, mỗi ngày ủy khuất em phải cùng ăn rau dại với tôi, tôi cảm thấy rất đau lòng, thật vất vả chúng ta mới có thức ăn như bây giờ, cho nên sẽ không để cho em chịu ủy khuất nữa.” Ngừng một chút, Văn Quý nhướng mày, “Chẳng lẽ em chỉ thích ăn rau dại? Nếu vậy thì ngày mai tôi lại ra sau núi hái một ít về cho em.” Từ Lang vội vàng lắc đầu, trầm mặc cầm đũa lên ăn. Văn Quý không biết Từ Lang tại sao lại phản ứng như vậy, chỉ đành thuận theo hắn, còn hứa hẹn sau khi ăn cơm xong sẽ mở một vò rượu mận cho hắn uống. Sự khó chịu trong lòng Từ Lang lúc này mới hơi hơi dịu đi. Trong nhà có thức ăn ngon, Văn Quý đem chia cho bằng hữu tốt của hắn, sau thì đem một ít treo bán trên mạng, lại nhận được phản hồi rất tích cực. Mấy người Hạ Hoa rất thích ăn, Hạ Hoa trước kia cũng trồng mấy loại rau củ trong nhà, nhưng Văn Đạt ngại cắt cỏ phiền phức quá nên Hạ Hoa cũng không tiếp tục trồng, bình thường đều chỉ ăn rau dại. Dù sao rau dại sau núi cũng nhiều, muốn ăn thì cứ hái đem về là được. Hạ Hoa trước đó cũng có lên mạng mua thực phẩm về ăn, nhưng mấy loại rau dưa đó đều không tốt như của Văn Quý trồng. Hạ Hoa sau đó cũng không lên núi hái rau dại nữa, mỗi lần cần thì đều sang nhà Văn Quý hái một ít về nấu dùng được mấy ngày, Hạ Hoa cũng không có ý xấu ăn chùa như thế, mỗi lần đến hái đều mang mấy cân gạo đến. Văn Quý muốn cự tuyệt cũng không được, lần nào Hạ Hoa cũng nghiêm mặt: “Nhà ta chỉ có hai người, Văn Hổ còn nhỏ ăn không được bao nhiêu, gạo dư ra cũng chỉ đem bán thôi, ngươi cùng Từ tướng quân gạo không đủ ăn, ta còn nhiều gạo trong nhà như thế, ngươi cứ nhận lấy đi!” Văn Quý cảm kích sự trợ giúp này của Hạ Hoa, tặng Hạ Hoa rất nhiều tiểu hồng quả đem về cho Văn Hổ ăn, “Tiểu Hổ thích ăn thì thúc cho nó ăn nhiều một chút, sau nhà con còn trồng nhiều lắm, không thiếu đâu.” Thấy Hạ Hoa thích ăn đồ ăn Văn Quý trồng như vậy, Văn Khoan, Lưu Tam thúc cũng chạy đến hóng chuyện nếm thử, sau đó cũng yêu thích không thôi. Văn Khoan thì hỏi Văn Quý một ít giống về tự mình trồng. Văn Khoan là người trước nay đều nhàn rỗi giờ lại đi siêng năng trồng trọt, Lưu Tam thúc thì chỉ đi hái chứ có bao giờ trồng đâu, thế nên người trong thôn bắt đầu đoán này đoán nọ. Cuối cùng không có chuyện gì giấu được lâu, không bao lâu sau thì mọi người đều biết đồ ăn Văn Quý trồng ra ăn cực kì ngon, người trong thôn tò mò, cầm không ít thứ mang đến nhà Văn Quý đổi, nếm thử mới thấy ăn quá ngon đi, rau dại ăn nhiều rồi, bây giờ nếm được thử hương vị tự trồng này, hoàn toàn không giống, đó là còn chưa nói tới đồ Văn Quý trồng, hắn toàn dùng linh tuyền để tưới không đó! Văn Quý đối với bằng hữu của hắn thì rất rộng rãi, nhưng với người khác thì đừng mơ được thế, đổi đồ hay dùng tiền mua thì giá cả cũng rất cao, chỉ ít hơn giá niêm yết trên cửa hàng của hắn một chút. Trong nhà hắn bây giờ vừa dư tiền, vừa được ăn ngon, về sau hắn cũng thật là nhếch miệng giơ ngón cái với đề xuất rất hay này của Hạ Hoa. Trước kia trong thôn người ta cảm thấy phía sau núi có rau dại sẵn đó, cho nên cũng không cần phải trồng, khi đó ai cũng nghĩ trồng rau là làm điều thừa, nhưng hiện tại lại đua nhau trồng thử, không nghĩ tới là rau cùng thức ăn gì mình trồng ra cũng đều không chất lượng của của nhà Văn Quý, chỉ đành có thể nhìn Văn Quý treo giá trên trời mà ngậm ngùi. Những người ban đầu nhà có trồng rau thì theo chuyện này mà rất vui vẻ, ra cửa nở mày nở mặt, có thể lớn tiếng nói nhà mình trồng đồ ăn tốt ra sao, có thể so được với nhà của Văn Quý, muốn đổi thì đem cá tôm đến đổi, nhất thời trong thôn náo nhiệt rộn ràng hẳn lên. Đây xem ra cũng là chuyện tốt, người trong thôn sôi nổi trồng rau dưa, không còn ăn rau dại nữa, thực vật phía sau núi cũng có một đoạn thời gian để sinh trưởng phát triển xanh tốt như trước. Văn lão thái gia cầm mấy vò rượu gạo tự tay ông ủ tay chân run rẩy đến nhà Văn Quý: “Tiểu Quý a, cháu có nhà không?” Văn Quý còn đang ở trong nhà đùa giỡn Từ Lang, Từ Lang khuôn mặt nhiễm hương vị tình dục khiến Văn Quý say mê đến thất điên bát đảo, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi này liền hoảng sợ, Văn Quý liền giúp Từ Lang mặc quần áo chỉnh tề xong, mới vội vàng đáp một tiếng: “Ai đó, đợi một lát.” Từ Lang bị khi dễ đến thảm, tiểu tướng quân nhếch lên không có dấu hiệu đi xuống, Từ Lang chỉ có thể tránh đi ở trong chăn. Văn Quý vội vàng trấn an Từ Lang vài câu liền đi ra, thấy người tới là Văn lão thái gia, Văn Quý nha một tiếng, chạy ra đỡ người vào trong: “Lão thái gia, thân thể thái gia thật tốt a! Nhưng dù thế thì nếu có chuyện thì thái gia cứ nói với cháu một tiếng, cháu nhất định sẽ chạy qua, có chuyện gì mà thái gia lại vội vàng đến nhà cháu vậy?” Văn lão thái gia thấy Văn Quý vẫn rất tôn trọng mình, trong lòng an ủi được phần nào,vỗ vỗ cánh tay Văn Quý, đưa qua vò rượu gạo, “Mau nhận đi, lão già ta tự tay ủ đó, khẳng định với cháu là uống ngon hơn mấy lão kia làm, ngày hôm qua ta đến nhà bác của cháu ăn cơm, đồ ăn của nhà cháu quả thật rất ngon, cho nên ta cũng tới đổi chút đồ về ăn, ta già rồi, có đồ ngon thì cũng nên thử qua hết, nếu không về sau cũng không còn cơ hội. Văn lão thái gia cười sảng khoái, lạc quan nói, Văn Quý cũng cười, mở miệng câu nào cũng là lời hay, “Lão thái gia, cháu thấy thân thể thái gia rất tốt đó, chắc chắn sẽ sống thêm mấy trăm năm nửa, Xuân Thủy thôn này còn cần thái gia trấn mà, cho nên thái gia mới không già đâu!” Văn lão thái gia cười đến vui vẻ, cơ thể ông chính ông biết rõ, lúc trước đã bắt đầu cảm thấy năng lượng trong cơ thể bắt đầu tiêu tán, có lẽ sống lâu như vậy rồi đến giờ nên nói lời từ biệt rồi. Nhưng từ khi ông ăn loại hồng quả của Văn Quý trồng, ông dần cảm nhận được tốc độ tiêu tán năng lượng dần chậm lại, thậm chí là ngừng hẳn, ông càng khẳng định đồ ăn nhà Văn Quý là thứ tốt. Sau ông đến nhà vài người ăn thử những thực phẩm từ chỗ Văn Quý, càng khẳng định suy đoán của mình. Không chút chần chừ liền chạy nhanh đến đây, lúc tới ông còn sợ Văn Quý sẽ không cho ông chút mặt mũi nào, dù sao lúc trước khi Văn Quý ra riêng, ông tinh lực không đủ lười quản chuyện trong nhà nên cũng không nói giúp Văn Quý một câu. Nói đến đồ ăn nhà Văn Quý, tên nhóc này hét giá cũng quá cao đi, một cân cải trắng ba trăm khối, dưa leo thì năm trăm một cân, giá này vừa niêm yết lên thì mọi người đều hoảng sợ, la hét chủ tiệm ăn tiền quá đáng a. Nhưng Văn Quý rất nhanh đã thu phục được quần chúng, rất đơn giản, rau dưa số lượng hữu hạn lại chứa tinh thuần năng lượng đưa ra. Được rồi, nhất thời những người ban đầu la hét khan cả cổ họng biết điều im lặng hết, những khách quen thì đều biết đồ vật trong cửa hàng của Văn Quý so với những nơi khác đều chất lượng hơn, bên trong hàm chứa không ít năng lượng tinh thuần, thứ tốt khó kiếm, vì thế khách quen đều vội vàng xông lên trước mua sạch. Cửa hàng trên mạng của Văn Quý cũng dần nổi tiếng khắp nơi, bởi vì giá tiền cao đồ vật tốt a! Được rồi, đồ Văn Quý trồng có ngon hay không thì không ít người còn nghi ngờ, nhưng vẫn nguyện ý bỏ tiền mua, Văn Quý cũng không có ép ai phải mua hết, dù sao hắn nâng giá cao cũng vì cần tiền gấp để cưới vợ về. Hơn nữa, rau dưa nhà hắn cái nào cái nấy đều có năng lượng tinh thuần, chỉ có một mình chỗ hắn có! Dĩ nhiên phải bán mắc hơn người ta rồi. Văn Quý bán cho bên ngoài thì giá cao ngất ngưởng, nhưng trong thôn thì hắn không dám đề giá cao thế. Chủ yếu là cùng người đổi đồ, ngược lại như thế còn tiện lợi không ít,một cân cải trắng có thể đổi được tới mấy con cá lớn, hoặc mấy bó rau xanh đổi được cả một thùng tôm biển với cua, dưa leo đổi rượu gạo cũng rất được, Văn Quý gần đây đổi khẩu vị cho cả hai người là hắn và Từ Lang, mỗi ngày đều ăn toàn mỹ vị, nhìn mông Từ Lang bây giờ chắc cũng mập thêm được hai cân thịt rồi, Văn Quý nhéo nhéo cái mông của Từ tướng quân mà đắc ý không thôi. Văn lão thái gia ban đầu là muốn cùng Văn Quý đổi một ít rau dưa đem về, kết quả phát hiện mứt trái cây mùi vị càng tuyệt hơn, vỗ đùi, cơ hồ ôm hết hàng trữ trong kho của hắn về hết, nghĩ đến về nhà ăn mấy thứ này đổi khẩu vị một chút, ông còn đắc ý dào dạt may là ông đến sớm, trước khi đi còn dặn Văn Quý: “Cháu có thứ tốt thì đừng có quân thái gia gia này nhé, ta đem hết rượu qua đổi với cháu!” Đi được hai bước, đột nhiên nhớ tới cái gì lại quay đầu, nhếch mép, lộ ra hai hàm nướu mất vài cái răng, “Tiểu Quý a, còn nữa, cháu kết hôn thì đừng quên phát thiệp mời cho ta, ta ở nhà chờ tiệc mừng của cháu đó.” Văn Quý nghe thế thì vui sướng không thôi, vội vàng gật đầu, có Văn lão thái gia cho phép rồi thì hôn sự của hắn để xem còn ai dám miệng nói lung tung nữa không! Lại tặng Văn lão thái gia một vò rượu mận, “Tự cháu ủ, thái gia đem về nếm thử, rượu của cháu thì không ngon bằng rượu gạo của thái gia đâu, nhưng mà hy vọng bà nội thích uống.” Văn lão thái gia bấy nhiêu đây cũng đã cảm thấy nhân sinh đủ mỹ mãn rồi. Mà Văn Quý ở nhà nhập kho tính toán lượng rượu Văn lão thái gia cho, cười đến vui vẻ, dĩ nhiên, rượu gạo so với rượu trái cây không biết quý hơn gấp bao nhiêu đâu, đấy là còn chưa nói đến rượu Văn lão thái gia tự tay ủ, quý tộc đều phải xếp hàng dài chờ mua đó… Văn lão thái gia thời trai trẻ rất có năng lực, lại biết phấn đấu, vì thế quen rất nhiều bằng hữu bên ngoài thôn, bây giờ thì có thể gọi là lão bằng hữu rồi, Văn lão thái gia vừa có thứ tốt trong tay thì lập tức cầm đến chia sẻ cho anh em, tiện thể khoe khoang mình có đứa cháu trai tài giỏi thế nào, mà Văn Quý theo đó cũng được hưởng lợi không ít. Thời gian sau đó, không những mứt trái cây và rượu mận bán được mà mấy loại rau dưa hắn trồng đều chậm rãi di cư đến mâm cơm của mấy nhà quý tộc bên ngoài, giá tiền từ đó cũng bành trướng, Văn Quý kiếm tiền muốn ngập nhà, cả ngày luôn trong trạng thái hân hoan vui sướng. Khu vườn sau nhà cũng được tu sửa lại cho rộng rãi thêm, trồng xen kẽ nhau, hai ba ngày thì có thể thu hoạch được một lần, Văn Quý cũng không lo thiếu đồ để bán. Chính là trên mạng có kẻ thật là dong dài phiền phức, cứ nhất định bắt hắn chỉ bán cho riêng mình. Văn Quý cứ phải giải thích mãi chuyện khách đến cửa hàng hắn rất đông, ai cũng đặt hàng tới tấp, hắn không thể chỉ vì một cá thể mà bỏ cả một khu rừng a. Kết quả tên này còn sinh khí, cứ nói cái gì mà nhà mình là quán ăn rất lớn nhất đế đô gì gì đó, mua thức ăn của nhà Văn Quý là đã cất nhắc hắn lắm rồi, trước giờ mình không quen mua bán trao đổi với mấy cửa hàng nhỏ lẻ này đâu. (<H.A> Theo ta đoán, thì đây là bạn trẻ Lai Á ở chương 43 có đề cập qua) Văn Quý cau mày, bình luận này là từ tối hôm qua, hắn hôm nay mới nhìn thấy. Đang suy nghĩ xem nên giải quyết việc này thế nào đây, thì bên dưới đã có thêm mấy người khác nhảy vào bình luận. “Nha, một cái cửa tiệm tiểu tốt không ai biết cư nhiên dám ở chỗ này nói ẩu nói tả, lão tử chỉ cần ra lệnh một cái là có thể trực tiếp đem ngươi trục xuất khỏi đế đô luôn đấy.” Phía sau có một người đề tên ‘Trâu suốt đời làm nô lệ cho vợ’ khẩu khí còn lớn hơn nữa, “Cửa tiệm gì thế, chưa từng nghe qua, lão tử mà tìm được lập tức kêu người đến dẹp quán. Dám giành đồ ăn với lão bà của ta hả. Lão tử cũng đang rảnh, đem ngươi cho dị thú ăn, rồi lão tử đem dị thú về ăn!” Phía dưới mọi người sôi nổi vây xem, ồn ào cười đùa bình luận, bán thú nhân tên Trâu gì đó này miệng thật độc a, phía sau cũng không ai cao tay hơn hắn. Còn cái tên kia thì đã sớm chạy mất dạng, ngay cả đánh rắm một cái cũng không có. Văn Quý thở phào một hơi, treo biển: cửa hàng mở bán, không làm gián đoạn. (Đại khái có lẽ là ngừng bình luận, để không làm trôi bài?) Sau đó bày rau dưa ngày hôm nay lên bán, ai muốn ai mua thì đến, số lượng nhiều như vậy, ai nhanh tay trước thì được, sau thì đành chịu mua ít hơn người khác thôi. Người giành được món cuối cùng trong tiệm đã trả tiền xong, Văn Quý nhìn một chút, chính là cái người độc miệng ban nãy nhanh tay chiếm được nhiều nhất, còn mua được phần lớn mứt trái cây trong tiệm hắn. Lúc trả tiền còn hướng Văn Quý vỗ ngực cam đoan: “Lần sau có chuyện thì cứ phát tin nhắn đến tìm lão tử, lão tử chướng mắt nhất là mấy kẻ lấy thế đè người đó ghê gớm, dám ló đầu ra hả, lão tử gặp một người thì diệt một người, gặp hai thì diệt hết hai. Lão bà nhà ta ngày nào cũng đến đây mua đồ, đồ cửa hàng cậu làm ngon lắm, cho nên cũng đâu thể để cho cửa hàng cậu đóng cửa chớ, lão tử tổn thất lớn làm sao!” Văn Quý không biết người này là ai, nhưng mà giọng điệu có chút giống thổ phỉ ghê. Liền nịnh nọt vuốt mông ngựa một chút, lại đưa cho hắn một vò rượu mận: “Rượn mận nhà tôi làm uống cũng rất ngon, đem về hai người uống thử đi, lão bà nhà anh chắc chắn thích uống, gần đây hàng cũng đã bán gần hết, cũng không còn nhiều lắm, một vò này là chút tâm ý của tôi, anh đừng ghét bỏ là được.” ‘Trâu suốt đời làm nô lệ cho vợ’ cao hứng phấn chấn, lại gửi qua cho Văn Quý một cái lệnh bài, nói là gặp chuyện thì cứ đưa cái này lên, sẽ không ai dám gây sự nữa. Văn Quý cầm tiểu lệnh bài trong tay vuốt vuốt, không biết là cái gì nữa. Từ Lang nhìn thấy thì trên mặt mang chút ý cười, “Là binh sĩ dưới trướng của em lúc trước, bây giờ hẳn đã lên chức rồi.” Nhớ tới đây, Từ Lang cũng có chút cảm thán. Bọn họ không giống hắn, ngoài đánh giặc thì không biết cái gì khác, cho nên bọn họ tiến được xa hơn. Nhưng mà cuộc sống hiện tại của hắn cũng đã rất tốt rồi, đây mới chính là cuộc sống mà hắn mong ước. Nghĩ đến cấp dưới của mình trước kia Từ Lang có chút cảm khái. Sau thì Từ Lang có chút thẹn thùng, tiến lại gần Văn Quý ôm chặt thắt lưng người kia. Văn Quý gần đây vội vàng kiếm tiền, thời gian ở chung với Từ Lang không nhiều, trong lòng cũng muốn cùng Từ Lang làm chút chuyện gì khác, ôm hai tay Từ Lang thật chặt, nhưng cũng không làm thêm động tác gì khác, chỉ hưởng thụ thời khắc chỉ có hai người này. Từ Lang hỏi Văn Quý, “Tiểu Quý, chúng ta khi nào thì kết hôn?” Hỏi xong mới phát hiện câu hỏi này có bao nhiêu chờ đợi cùng khẩn trương, Từ Lang mặt đỏ hồng, vội giải thích, “Mấy người cấp dưới quen thân nói đến ngày kết hôn của em thì họ sẽ đưa tiền lì xì, em nói khi nào định ngày cụ thể sẽ nói cho họ biết.” Văn Quý xoa cánh môi mềm mại của Từ Lang, cười thỏa mãn, nói ra tính toán trong lòng, “Vấn đề tiền bạc cũng đã ổn thỏa, trước sửa phòng lại làm tân phòng của chúng ta, có lẽ sẽ khoảng một tháng. Đến cuối tháng là thời điểm chia lợi nhuận từ việc bán lưỡi cày, tiền đó là để mua nhẫn và lễ phục, sau sẽ mở tiệc rượu đãi khách, lại tìm thêm vài người đến hỗ trợ ngày đám cưới, còn có một ít việc vụn vặt nữa, không sai biệt lắm thì hai tháng sau, tôi đã tìm mấy vị trưởng lão trong thôn giúp chúng ta tính ngày, hôn lễ định ngày mười tháng sáu sẽ tổ chức. Đây là tính toán của tôi, em thấy thế nào?” Từ Lang tâm trạng thấp thỏm mấy ngày nay rốt cục được chứng thực, vội gật đầu. Văn Quý không chỉ nói suông mà thật sự muốn kết hôn với hắn. Mà hắn cũng sắp lập gia đình rồi! Từ Lang có chút không được tự nhiên, nhưng cảm giác tựa vào Văn Quý thật sự rất thoải mái… Văn Quý khẽ từng chút từng chút vuốt nhẹ mái tóc của Từ Lang, một bên thì thưởng thức ngón tay của đối phương. Văn Quý đang nghĩ xem nên mua loại nhẫn nào tặng cho Từ Lang, hắn thì thích màu trắng, trong suốt thuần khiết, ngón tay Từ Lang lại rất xinh đẹp, đeo màu trắng lên nhất định rất hợp. Văn Quý xoa vuốt ngón tay Từ Lang, bao chặt bàn tay đối phương trong tay mình. Từ Lang cảm thấy bàn tay ngưa ngứa, ha hả cười rộ lên, tinh thuần mà xinh đẹp, hắn bây giờ hoàn toàn không còn câu nệ ánh mắt người ngoài nữa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]