Buổi tối Văn Quý cùng Từ Lang ăn hải sản, nhưng mà thiếu nguyên liệu phối chung nên không đủ hoàn mỹ, vẫn còn mùi hải sản tanh nồng. Đương nhiên chỉ là cảm thụ của một mình Văn Quý.
Còn Từ Lang hả, hắn lúc còn ở kinh đô thấy người ta bán hải sản, khi đó hắn cửa nát nhà tan đang nản lòng phiền muộn, còn tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện ăn uống, chỉ nhìn thoáng qua thôi. Hiện tại tâm tình không giống lúc đó, theo thời gian trôi qua, hắn dần quen với cảm giác mất mát, nay lại gặp Văn Quý, cảm xúc tự nhiên sẽ thay đổi, đột nhiên nếm được mùi vị thần tiên này, hắn thật cảm thấy thịt hải sản ngon khác thường. Giống như bình thường quen mùi bia, đột nhiên uống một ngụm rượu quế hoa vậy, cảm giác được luồng năng lượng khác lạ tràn ngập trong cơ thể, Từ Lang có chút phấn khích, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt đen bóng lấp lánh tỏa sáng, nhìn vào có cảm giác mị hoặc xinh đẹp.
Văn Quý hận không thể che mắt mình lại ngay lập tức, cái tên nhóc này sao mà câu dẫn người như vậy chứ, lại còn không có chút cảnh giác nào, nếu như Văn Quý hắn định lực không cao cường, phỏng chừng đã đè tên nhóc này ra ăn sạch sẽ rồi. May mắn, may mắn…(May mắn gì cơ anh Quý? :)))
Hải sản ăn thật ngon, nhất là tôm biển, béo ngậy, ăn một con đã muốn no căng bụng, Văn Quý cực kì thích loại tôm này. Cua ăn cũng rất ngon, nhưng mà không có nguyên liệu đi kèm, nên mùi hơi tanh, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-dien-vien-phong-tinh/253051/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.