“Từ Tướng quân, anh đi săn về rồi a?” Văn Quý rất nhiệt tình tiếp đón, Từ Lang khuôn mặt vẫn lạnh lùng không cảm xúc, nhưng mà tiếc thay nội tâm người này ra sao Văn Quý đã sớm nhìn thấu, cho nên hắn lúc này chỉ cảm thấy Từ Lang quả thật là một đứa nhỏ đáng yêu làm cho người ta nảy sinh ra ý muốn khi dễ.
Hạ Hoa bọn họ nhìn qua, thấy Từ Lang xách cung tên đi mà về tay không, có chút 囧, chẳng lẽ Đại tướng quân không thích ăn mấy loại thú tầm thường ở đây? Bình thường những người tài giỏi như vậy, chỉ thích ăn những giống thú lạ cũng là chuyện bình thường…
Trong thôn ai cũng tò mò sinh hoạt của Từ tướng quân, cho nên ai cũng nhớ thương cái cửa nhà Từ Lang, nhìn thấy hắn đều cúi đầu chào giống hệt như lúc mọi người tung hô hắn khi còn là đại tướng quân ngoài chiến trường. Văn Hổ cũng rất sùng bái vị đại tướng này. Mọi người tuy đều biết rằng Từ Lang là một bán thú nhân không có thú văn, thân thể cũng không khỏe mạnh cường tráng, nhưng người ta lợi hại ra sao còn không rõ hay sao, không ai dám nghi ngờ năng lực của Từ Lang, bán thú nhân không có thú văn thì sao? Cũng vẫn là bán thú nhân mà!
Văn Hổ muốn chạy đi qua cùng Từ Lang nói chuyện, nhưng đối mặt với thần tượng trong lòng thì tiểu Hổ ngượng ngùng pha chút sợ hãi, cho nên không dám đến gần.
Văn Quý búng nhẹ trán của Văn Hổ, dắt tay thằng bé đến phía trước, hướng Từ Lang cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-dien-vien-phong-tinh/253050/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.