Văn Quý lạnh lùng nhìn tên trước mặt, không lên tiếng, lạnh lùng quan sát anh ta.
Mẹ của Văn Quý có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Văn Quý. Văn Quý cười lạnh, cái tên nam nhân này chỉ biết ỷ rằng Văn Quý hắn là con trai mình, không dám đánh lại, nên anh ta mới dám kiêu ngạo như thế.
Văn Quý quả thật không thể đánh lại, nếu không hắn cũng là người làm sai, đâu ra đạo lý mà con trai đi đánh cha mẹ chứ.
Văn Quý không thèm che dấu sự chán ghét trên khuôn mặt, mở cửa tiễn khách, thanh âm lạnh lẽo nói: “Mẹ tới không đúng lúc rồi, ta bây giờ nghèo rớt mồng tơi, không có gì để chiêu đãi đâu, còn nữa, sau này hễ ta làm chuyện gì, đều sẽ làm mẹ mất mặt, phá luôn thanh danh của thôn trường!”
Mẹ Văn Quý có chút hoảng hốt, lúc trước con trai luôn trầm mặc ít nói, lúc nào cũng cẩn thận đi lấy lòng mình, chỉ cần mình cười một cái cũng đủ làm nó vui cả ngày. Mẹ Văn Quý chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị con trai chán ghét, nói mấy câu cuồng ngôn uy hiếp mình. Nghĩ đến cốt nhục của mình chán ghét mình, trong lòng mẹ của Văn Quý bối rối vô cùng, anh ta nhanh chóng rời đi, cửa sau lưng không chút do dự đóng sầm lại, giống như không bao giờ hoan nghênh anh ta đặt chân đến đây lần nào nữa, lúc này anh ta chỉ biết hoảng hốt mà rời đi.
Văn Quý nhe răng trợn mắt âm thầm nguyền rủa người lúc nãy, thật là, hắn từ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-dien-vien-phong-tinh/253042/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.