Văn Quý sửng sốt một chút, cư nhiên là mẹ hắn. Văn Quý bỏ qua sắc mặt không tốt của người trước mặt, cười hì hì chào hỏi: “Mẹ, sao hôm nay có thời gian đến thăm con thế, vì mới dọn đến không lâu, nên con cũng chưa sắm sửa đồ đạc gì, không có gì để mang ra tiếp đãi, mong mẹ đừng trách tội.”
Hạ Hà vừa muốn mở miệng răn dạy thì hơi sửng sốt ngừng lại một chút, kinh ngạc trước thái độ của Văn Quý, giống như tính cách đứa con này hoàn toàn thay đổi vậy, đây đâu có giống thằng con trai suốt ngày lầm lầm lì lì của mình lúc trước.
Nhưng Hạ Hà cũng không tỏ ra hòa nhã với Văn Quý, trực tiếp nói: “Đều đã trưởng thành hết rồi, tại sao ngươi lại không hiểu chuyện gì cả, trước mặt người ngoài lại dám làm bại hoại thanh danh ông nội ngươi, chúng ta sinh dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, đây là cách ngươi đền ơn chúng ta sao?”
Văn Quý trong lòng cười nhạo một phen, thật muốn nói thẳng ra, con của mấy người đã sớm lên trời sống hạnh phúc từ đời nào rồi, mấy người vậy mà còn ở đây nói công sinh dưỡng dục gì đó, thực là nực cười, nhưng tính ra thì nếu không phải nhờ phúc của mấy người họ thì Văn Quý hắn cũng sẽ không có mặt ở đây.
Văn Quý cũng không biểu hiện gì, vẫn đúng mực mỉm cười trả lời: “Mẹ nói con làm hư thanh danh của ông nội sao? Nếu như con nhớ không nhầm thì hôm nay con chỉ đến chỗ ông nhận hạt giống và mua máy tính về, hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-dien-vien-phong-tinh/253037/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.