Chương trước
Chương sau
Dương Dĩnh nhìn dung nhan hai vị ân nhân của mình, bản thân cũng theo đó bị doạ sợ một phen . Khuôn mặt bọn hắn trông rất giữ tợn , người chột mắt che lá , kẻ mặt sẹo đâm ngang , tướng tá thập phần hung hãn , nhìn thôi cũng đủ doạ cho đối phương hồn vía lên mây . Dương Dĩnh hít thở một hơi thật sâu trấn tĩnh bản thân không để cho mình thất thố , nở một nụ cười thân thiện , nói :

" Tiểu nữ Dương Dĩnh xin được ra mắt hai vị ân công. Cảm tạ hai vị ân công giữa đường ra tay cứu mạng tiểu nữ, bằng không chỉ e tiểu nữ đã thành thức ăn trong bụng hùm beo rắn rết từ bao giờ rồi . Ơn kia cứu mạng tiểu nữ suốt đời không quên , còn mong hai vị ân công ngày sau rảnh rỗi đến làm khách tại phủ đệ Dương gia , tiểu nữ sẽ tận tâm báo đáp hai vị ."

Hổ mắt chột , chuột mặt sẹo nghe đến ngây ra , ta nhìn ngươi , ngươi nhìn ta , bốn mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc .Dương Dĩnh, Dương gia phủ đệ , Dương thị hậu nhân người , cô nương này bối cảnh phải quá lớn rồi đi .

Lê Hữu Trác thấy hai vị bằng hữu của mình thất thố như vậy chỉ biết lắc đầu cười trừ , lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng nghịu :

" Được rồi hai vị , mọi người đến đây coi như đã quen biết nhau , không cần khách sáo làm chi . Trời cũng đã ngả xế chiều rồi , chúng ta hay là nên ăn uống nghỉ ngơi cho sớm , sáng mai khởi hành đến vương thành Đại Việt mua thuốc chữa trị cho Dương tiểu thư"

Hai người thấy Lê Hữu Trác nói đỡ cho mình một bậc thang bước xuống, như chết đuối vớ được cọc , gật đầu lia lịa đồng ý :

" Lê huynh thật là nói phải lắm ...."

"..."

Loạt soạt...loạt soạt...loạt soạt.

Những bóng người thoắt ẩn thoát hiện trong đêm tối nơi rừng sâu nước thẳm , không ngừng giăng ra bẫy rập thiên la địa võng . Đám người này không ai khác chính là những tên áo đen sát thủ đã ám toán thất bại Dương Dĩnh hôm qua , đã lần theo vết máu để lại truy lùng Dương Dĩnh thành công , đồng thời cũng phán đoán ra ý đồ xuôi chạy Nam của nhóm người Hữu Trác .

Tên thủ lĩnh âm u nhìn thủ hạ làm xong hết thảy liền ra hiệu cho tất cả dừng tay , ánh mắt lấp loé nhìn từng người bọn hắn hoà mình vào màn đêm u tối không khỏi cười lạnh , Dương thị hậu nhân , để xem các ngươi lần này chạy đâu cho thoát.

————————————————————

Sáng sớm , khi ánh mặt trời vừa mới ló dạng , cả nhóm người Hữu Trác đã tất bật thu dọn hành trang lên ngựa tiến về vương đô. Hổ chột mắt cưỡi ngựa tiên phong đi đầu dẫn đường , Lê Hữu Trác , Dương Dĩnh theo sát phía sau , chuột mặt seo đi cuối chặn hậu , bao bọc bảo vệ lấy hai người kia ở trung tâm. Cả nhóm người ngựa thong dong một đường nhàn nhã thư thái mà không biết rằng phiền phức vô tận đang chờ bọn hắn ở ngay trước mắt .

Càng đến gần khu rừng phía thâm tâm Dương Dĩnh càng cản thấy bất an . Khung cảnh chốn này hết sức quỷ dị , lá cây vàng có , xanh có , rơi lả tả xuống , không khí chung quanh âm u quỷ dị , khiến người ta không khỏi sởn cả gai ốc . Hổ mắt chột đã sớm nhận ra nơi này có điều không ổn , bội đao bên hông đã rút ra từ bao giờ , ánh mắt sắc bén chăm chăm nhìn những tán cây xung quanh .Chuột mặt sẹo cũng không ngoại lệ , khứu giác của hắn thập phần nhạy bén , mùi sát khí nồng nặc bốc lên là không trốn thoát khỏi cái mũi thính này . Lê Hữu Trác cùng Dương Dĩnh cũng phát giác ra điều bất thường , tốc độ nhóm người theo đó cũng chậm lại , theo sát lẫn nhau , tinh thần cảnh giác lên tới mức độ cao nhất .

Bỗng trong rừng có tiếng " vun vút " truyền ra bên ngoài , theo sau đó là những mũi tên sắc bén phóng ra nhắm thẳng về phía nhóm người Dương Dĩnh. Hổ chột mắt hừ lạnh một tiếng , thanh đao bên hông lập tức rút ra , vừa chém phăng đi những mũi tên bắn đến , vừa ra hiệu cho chuột mặt sẹo kéo hai người kia lùi về phía sau đề phòng bẫy rập.

Quả nhiên không ngoài dự đoán , một mũi tên trong bóng tối phóng ra bất thình lình cắm xuống mặt đất , tức thì vết nứt bắt đầu suất hiện , không ngừng lan rộng ra tứ phía . Hổ mắt chột liền ghì chặt dây cương thúc mạnh , con ngựa vì bị đau mà hí lên lồng lộn , phi nước đại lao nhanh về phía Dương Dĩnh , để lại phía sau một cái hố to đùng tổ bố .

" Hừ, giấu đầu lòi đuôi còn muốn ám toán chúng ta ? Đám cẩu vật các ngươi còn không mau lộ diện , đợi đến bao giờ ?"

Chuột mặt sẹo tay cầm trường thương chống mạnh xuống đất thét lớn .

Chỉ thấy trong rừng cây vọng lại âm thanh tiếng cười the thé đến quỷ dị đáp lại :

" Hehehe , Dương gia dư nghiệt mạng thật lớn lắm , để cận vệ thế mạng đào thoát ra khỏi bàn tay của bản chức , đáng tiếc lưới trời lồng lộng , các ngươi hôm nay một tên cũng đừng hòng thoát, ngoan ngoãn chết dưới bàn tay bản chức đi thôi ."

Dương Dĩnh từ miệng tên kia nghe được liền biết những người cận vệ cũng mình e rằng đã lành ít dữ nhiều , hai mắt cô bỗng chốc đỏ hoe , căm phẫn nhìn về nơi phát ra tiếng nói của hắn thúc ngựa xông lên . Chỉ chờ có vậy , tên thủ lĩnh liền ra hiệu đám thuộc hạ của mình lập tức lộ diện hành động , trên tay ai nấy cũng đều là móng vuốt bay quăng lên những cành cây gần đó , ý đồ tạo ra thòng lọng thắt lấy cổ của Dương Dĩnh treo lên .

" Mẹ kiếp , có song hùng Hổ Chuột ở đây , các ngươi đừng hòng làm hại Dương cô nương ."

Hổ mắt chột gầm lớn một tiếng rồi cùng chuột mặt sẹo phi lên tiếp cận bao quanh bảo vệ lấy Dương Dĩnh . Hổ mắt chột lợi dụng lúc Dương Dĩnh không chú ý đánh ngất lấy cô , ghìm cương ngựa lại thật chắc dùng đao gạt đi mấy mũi tên bắn tới , để chuột mặt sẹo dùng thương yểm trợ chặn hậu lui về phía sau đưa người tới cho Hữu Trác . Làm bằng hữu với nhau nhiều năm nay Hữu Trác một thoáng liền biết bọn họ đang muốn làm gì , chỉ nói hai từ " cẩn thận " rồi dắt theo Dương Dĩnh bất tỉnh nhân sự rẽ theo hướng khác , mất hút sâu sau rừng cây um tùm .

Tên thủ lĩnh khuôn mặt âm nhìn hai người bọn hắn , tâm trí gợn sóng dấy lên không ít . Hắn biết mình cùng thuộc hạ lần này đá trúng phải cây thiết bản mất rồi , ngặt nỗi tên đã lên dây thì không thể không bắn . Hai người trước mắt bọn hắn một người sử dụng thanh đao kỳ lạ, một người sử dụng trường thương hai đầu, người tinh mắt liền có thể nhìn ra hai người kia đều là cao thủ trong giới giang hồ .

Tên thủ lĩnh âm thầm cắn chặt hàm răng , phóng lao đành phải theo lao , hắn không do dự liền ra hiệu cho đám thuộc hạ quăng móng vuốt bay về phía hai người, tiên hạ thủ vi cường , thế như chẻ tre tổ chức tấn công . Hổ mắt chột chỉ cười lạnh một tiếng , thanh đao lập tức một chia thành hai , một lớn một nhỏ cắt đứt các sợi dây thừng đánh tới , như hổ lạc bầy cừu một dạng , thoả sức đồ sát chém giết.

Chuột mặt sẹo cũng không cam chịu tụt hậu , trường thương hai đầu tách thành đoản thương điên cuồng đâm chém liếm máu đối phương .Tên thủ lĩnh thấy tình thế không ổn liền muốn bỏ chạy , có điều vẫn là chậm chân một bước , đường đao sắc bén đã lạnh lùng đâm hắn một nhát xuyên qua lồng ngực khiến hắn thổ huyết , máu tươi phun ra đỏ thẫm một vùng , ánh mắt tràn đầy thù hận cùng không cam tâm nhắm lại , chết trong tức tưởi .

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.