Dương Dĩnh nhìn dung nhan hai vị ân nhân của mình, bản thân cũng theo đó bị doạ sợ một phen . Khuôn mặt bọn hắn trông rất giữ tợn , người chột mắt che lá , kẻ mặt sẹo đâm ngang , tướng tá thập phần hung hãn , nhìn thôi cũng đủ doạ cho đối phương hồn vía lên mây . Dương Dĩnh hít thở một hơi thật sâu trấn tĩnh bản thân không để cho mình thất thố , nở một nụ cười thân thiện , nói :
" Tiểu nữ Dương Dĩnh xin được ra mắt hai vị ân công. Cảm tạ hai vị ân công giữa đường ra tay cứu mạng tiểu nữ, bằng không chỉ e tiểu nữ đã thành thức ăn trong bụng hùm beo rắn rết từ bao giờ rồi . Ơn kia cứu mạng tiểu nữ suốt đời không quên , còn mong hai vị ân công ngày sau rảnh rỗi đến làm khách tại phủ đệ Dương gia , tiểu nữ sẽ tận tâm báo đáp hai vị ."
Hổ mắt chột , chuột mặt sẹo nghe đến ngây ra , ta nhìn ngươi , ngươi nhìn ta , bốn mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc .Dương Dĩnh, Dương gia phủ đệ , Dương thị hậu nhân người , cô nương này bối cảnh phải quá lớn rồi đi .
Lê Hữu Trác thấy hai vị bằng hữu của mình thất thố như vậy chỉ biết lắc đầu cười trừ , lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng nghịu :
" Được rồi hai vị , mọi người đến đây coi như đã quen biết nhau , không cần khách sáo làm chi . Trời cũng đã ngả xế chiều rồi , chúng ta hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-dai-viet-de-quoc/2444015/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.