Bầu trời đã ngả sang xế chiều , người đến khám sớm đã vãn từ lâu , Lê Hữu Trác theo thói quen thu dọn đồ nghề , định bụng cùng đóng cửa dược tiệm , cùng Dương Dĩnh ba người đến tiệm ăn nào đó trong thành đánh chén thưởng thức một phen . Chỉ là khi hai người đến ngoài cửa liền bắt gặp vị công tử kia cùng tùy tùng của mình vẫn chưa rời đi , dường như là đang chờ đợi y đi ra thì phải . Lê Hữu Trác mang theo nghi hoặc tiến đến hỏi han vị thiếu niên kia :
– Không biết công tử còn có chuyện gì nán lại nơi đây ? Phải chăng đơn thuốc có điều sai sót làm phật lòng công tử ?
Người thiếu niên nghe vậy liền biết Lê Hữu Trác hiểm lầm ý mình , vội vàng giải thích :
– Tiên sinh đây là đã hiểu lầm ý của tại hạ rồi . Y thuật tiên sinh cao minh như vậy , tại hạ nào dám đặt điều nghi hoặc , múa rìu qua mắt thợ đâu ? Tại hạ còn tại là cố ý đợi tiên sinh tới cùng nhau đàm luận mà thôi .
Hữu Trác nhíu mày nhìn người thiếu niên , hắng giọng :
– Không biết công tử có gì chỉ giáo cho tại hạ ?
Người thiếu niên xua tay một cái , cười trừ nói :
– Nào dám , nào dám . Tại hại chỉ là có chút không hiểu, y thuật tiên sinh lợi hại như vậy , vì sao không ra làm quan cống hiến cho triều đình ? Phải chăng Việt vương hiện tại yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-dai-viet-de-quoc/2444011/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.