Chương trước
Chương sau
Cùng lúc đó tại một khách sạn ở thành phố khác mụ Hường đang vội vã thu xếp quần áo đồ đạc, quay lại mụ nói với đứa con gái nhỏ:

- - Nhanh lên, đi thôi con….Mẹ con mình phải đi khỏi đây thôi.

Con bé ngơ ngác chưa hiểu gì thì bất ngờ bên ngoài có tiếng gõ cửa, một giọng nam ồm ồm vang lên:

- - Quý khách có dọn phòng không ạ..?

Mụ Hường sợ run bắn cả người vì giọng nói này không phải của nhân viên khách sạn. Mụ im lặng không dám trả lời, bên ngoài gã đàn ông lạ mặt tiếp tục nói:

- - Nếu quý khách không mở cửa thì bố của quý khách sau này sẽ không nghe được gì nữa đâu.

Quá sợ hãi mụ Hường chậm rãi cho con gái vào bên trong phòng ngủ, khẽ đóng cửa phòng lại mụ Hường tiến ra cửa chính mở chốt. Ngay lập tức hai gã đàn ông cao lớn, bệ vệ đang đứng chắn ngay trước cửa, mặt mũi tên nào tên đấy bặm trợn đậm chất giang hồ. Khi cửa vừa được mở ra mụ Hường đã bị túm chặt lấy tóc, gã đàn ông cao lớn lôi xềnh xệch mụ vào bên trong rồi bảo tên còn lại:

- - Đứng ngoài đây canh chừng, có gì bảo tao.

Mụ Hường đau đớn vì bị lôi đi nhưng không dám hé răng nửa lời, gã đàn ông kia nhốc cổ mụ dậy rồi tát thẳng một cái khiến mụ bật máu mồm, gã quát lớn:

- - Địt mẹ con đĩ chó này, tại sao anh Ngoạn gọi điện mà mày dám tắt máy. Cái gì đây…? Mày đang thu dọn đồ để trốn khỏi đây sao..? Con điếm thối này, mày nghĩ mày sẽ ra được khỏi đây chắc...Đừng quên ai là người đưa mày thoát khỏi chỗ kia..? Điện thoại đâu, sao mày không nghe máy..?

Mụ Hường máu chảy ròng ròng, nước mắt ngắn dài đáp:

- - Anh tha cho tôi, điện thoại tôi hết pin…

Chưa để mụ nói hết câu gã đàn ông kia tiếp tục tát mạnh thêm một cái nữa khiến mụ choáng váng ngã vật ra đất, gã chửi bới:

- - Địt mẹ mày, hết pin à…? Mày thích lừa tao không..? Cái gì đây, đây mà hết pin à..? Con chó này nói nhẹ không nghe.

Vừa nói hắn vừa bỏ cái điện thoại xuống dưới chân sau đó dẫm nát bét. Mụ Hường sau hai cái tát như trời giáng vẫn chưa hoàn hồn, lôi mụ ra ghế sofa hắn đưa cho mụ một cái điện thoại khác rồi nói:

- - Từ giờ mày dùng máy này, còn đừng để tao phải nóng mắt lên. Ngồi đó đợi anh Ngoạn gọi đến.

Tầm 2 phút sau chiếc điện thoại đó đổ chuông, Ngoạn bên kia dầu dây cười lớn:

- - Sao thế, chuyện chúng ta đã thỏa thuận chưa xong mà cô định bỏ đi à..? Không nhớ bố mẹ hay sao mà làm liều thế. Hay cô cũng quên là cô đang ở đâu rồi hả..? Cô làm tôi hơi thất vọng đấy..

Mụ Hường rối rít:

- - Tôi van anh, tôi xin anh đừng làm hại họ….Tôi biết rồi, tôi không dám trốn nữa đâu.

Ngoạn đáp:

- - Bình tĩnh nào, chắc mấy thằng đàn em của tôi lại mới đánh cô hả..? y da, cho tôi xin lỗi...Bọn nó đúng là không biết thương phụ nữ hay trẻ em gì đâu, cô cũng nên cẩn thận. Yên tâm tôi gọi điện cho cô là để hợp tác làm ăn cơ mà, chứ cô mà chết ai chuyển tiền cho tôi.

Mụ Hường vội nói:

- - Anh muốn tiền thì tôi sẽ chuyển cho anh, chỉ cần anh tha cho gia đình tôi là được.

Ngoạn cười:

- - Yên tâm, tôi không làm gì gia đình cô đâu. Nhưng hiện tại tôi chưa thả cô được, đợi tôi làm xong thỏa thuận giữa chúng ta đã chứ. Cô quên cô với Kiên báo đã giao ước giết được thằng Tuấn mới trả tiền còn gì. Tôi chưa làm xong sao dám nhận tiền, thế nên tạm thời cô và con gái cứ ở đó đi. Điện thoại tôi đưa cho cô chỉ nhận được cuộc gọi đến thôi nên nhớ mà nghe máy khi tôi gọi. Còn bây giờ cho tôi biết hai đứa con của thằng Tuấn đang ở đâu..?

Mụ Hường run rẩy trả lời:

- - Hai đứa nó đang ở nhà bà ngoại, nhà vợ cũ của hắn….Đứa con gái đang học ở trường tiểu học ABC, còn thằng con trai lớn học trường cấp 3 XYZ. Đúng rồi anh chỉ cần bắt được chúng nó là hắn kiểu gì cũng phải ra mặt.

Ngoạn đáp:

- - Thế là được rồi, chuyện còn lại là của tôi. Chỉ mong cô đừng cố gắng chạy đi lung tung hay bép xép với ai là được. Đảm bảo sao khi tôi làm xong chuyện này sẽ thả mẹ con cô đi. Mà nhớ cẩn thận nhé, mấy thằng đàn em của tôi nó hay nóng giận lắm đấy. Ha ha ha.

Nói xong Ngoạn cúp máy, tại biệt thự lão Phiến, sau khi suy nghĩ một hồi lão Phiến mới cho gọi Ngoạn nhưng được báo lại rằng Ngoạn đã ra ngoài. Lão Phiến lập tức gọi cho Ngoạn hỏi:

- - Mày đi đâu đấy, có số con Hường không để tao gọi hỏi nó một số chuyện.

Ngoạn lễ phép trả lời:

- - Em đi giải quyết chút việc ở khu bảo kê, em đang về đây rồi...Anh đợi chút em sẽ tới ngay.

Lúc sau bước vào phòng lão Phiến, Ngoạn cúi cái đầu bị băng bó do vết thương ban nãy chào lão Phiến rồi nói:

- - Em cũng không liên lạc được với nó đại ca ạ. Chắc nó trốn đi rồi thay số mới rồi, mà có chuyện gì vậy anh..?

Lão Phiến đáp:

- - Tao muốn hỏi nó ngoài chuyện lấy tiền ra nó còn làm gì thằng Tuấn nữa không..? Lẽ ra chuyện này tao phải hỏi thằng Kiên vì nó là người trực tiếp gặp con Hường nhưng thằng Kiên đã chết rồi còn đâu.

Ngoạn giả bộ thắc mắc:

- - Nhưng sao đại ca lại bận tâm thế ạ..?

Lão Phiến nói:

- - Vì với cách trả thù điên cuồng này của thằng Tuấn tao nghĩ nhiều khả năng con Hường đã gây ra chuyện gì lớn hơn nữa rồi mượn danh tao cho nên thằng Tuấn nó mới làm thế này. Tiền bạc là một chuyện nhưng rõ ràng nó đã cho giết đến nay khá nhiều người rồi. Nó không phải dạng người vì một con đàn bà mà đánh đổi cả mạng sống của anh em.

Ngoạn nghĩ thầm:

“ Con cáo già quả thật vẫn là con cáo già, hắn đã bắt đầu nghi ngờ chuyện này không đơn giản. Cũng may mình đã cho người canh con Hường đồng thời không cho lão biết chuyện nó đang ở đâu. Nếu lão biết chuyện thằng Kiên thỏa thuận với con Hường thì kế hoạch của mình sẽ đổ bể. “

Ngoạn đáp:

- - Chắc anh nghĩ nhiều quá rồi, xưa nay anh với nó tuy bên ngoài hòa hợp nhưng bên trong đấu đá nhau từng chút một. Hơn nữa việc nó nằm viện anh đã nhanh tay cướp gần hết địa bàn của nó thì nó trả thù cũng hiểu được thôi. Anh đừng lo, em đang cho người đi tìm khắp tất cả các nơi rồi. Kiểu gì nó cũng phải lòi mặt ra thôi, chứ em nghĩ con vợ nó hám tiền, lấy được tiền rồi nó trốn đi đâu sao mình biết được.

Lão Phiến thở dài:

- - Ừ, mày nói có lý….Chắc tại gần đây xảy ra nhiều chuyện nên tao hơi căng thẳng. Vết thương sao rồi, có đau không..?

Ngoạn nói:

- - Đại ca giữ sức khỏe, không có anh lấy anh dẫn dắt bọn em. Tí sứt da này ăn thua gì ạ..? Anh cứ nghỉ ngơi đi, trong này được bảo vệ nghiêm ngặt, hơn nữa toàn người do em trực tiếp chọn. Chúng nó tuy không được như em nhưng cũng đều là những thằng sống chết vì đại ca nên anh đừng lo lắng. Mọi chuyện cứ để em, em sẽ giết nó để anh khỏi phải bận tâm.

Lão Phiến bước đến vỗ vai Ngoạn:

- - Ừm, tao có hai thằng em tin tưởng là thằng Kiên với mày, tao giờ cũng lớn tuổi rồi chuyện sau này đều phải nhờ hết vào mày. Nhưng tao vẫn muốn nói một câu đó là xã hội đen cũng cần phải có nguyên tắc, nguyên tắc mới khiến cho kẻ dưới mình khiếp sợ. Làm đại ca mà làm càn thì không quản được anh em.

Ngoạn cúi mặt giả bộ nghe lời rồi xin phép ra ngoài, đóng cửa phòng lại hắn khẽ nhếch mép cười, trong lòng thầm nghĩ:

“ Chuẩn bị giữ cái nguyên tắc của ông xuống mồ nhé, lão già cổ hủ. “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.