Bố mẹ chú Đại vội chạy lại nói:
- - ́y chết, có chuyện gì để sau nói đi con...Chồng con nó chỉ vừa mới tỉnh thôi…
Nhưng mụ Hường vẫn khóc lóc:
- - Con sắp mất nhà mất hết không còn gì mà bố mẹ còn bảo nói sau được à…? Anh ơi, tiền nong cho vay bị nó lừa hết rồi...Cái chỗ mà anh nói người quen đó, mất...mất sạch rồi….
Ông Tuấn vội vàng hỏi:
- - Chỗ nào...Mà sao lại mất…
Có lẽ vì kích động do cố gượng người nên ông Tuấn nhăn mặt đau đớn vì vết thương. Bố mẹ chú Đại kéo mụ Hường ra quát:
- - Đã bảo có chuyện gì thì nói sau, cô muốn nó chết ra đây à…? Cô là vợ cái kiểu gì vậy, chồng mới tỉnh dậy sau hai lần phẫu thuật, không hỏi han được câu nào tử tế chỉ tiền tiền tiền...Cô nói ra bây giờ thì liệu nó sẽ làm được gì trong khi nó còn không thể ngồi dậy được…
Sự nhốn nháo ầm ỹ diễn ra trong căn phòng, trên giường bệnh là ông Tuấn vẫn đang khẽ rên những tiếng đau đớn sau cái cựa mình để ngồi dậy vừa rồi nhưng không thành. Bố chú Đại vội vàng bấm nút gọi bác sỹ, ngay lập tức vị bác sỹ xuất hiện di cùng là cô y tá với xe đẩy dụng cụ y tế. Bác sỹ thấy ông Tuấn đang nhăn nhó thì vội vàng chạy lại, ông ra hiệu cho cô y tá đưa cho mình một ống tiêm rồi tiêm ngay cho ông Tuấn. Một lát sau ông Tuấn dịu đi rồi từ từ nhắm mắt lại. Bực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ghe/2201935/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.