Trang tỏ vẻ lo lắng nói với lớp trưởng:
- - Có khi nào cô giáo không tìm được phòng này không…? Cô chủ nhiệm mình thuộc dạng mù đường mà...Nhớ hôm đầu nhận lớp không…?
Cô bạn lớp trưởng đáp:
- - Nhớ chứ sao không..Hôm đó cô ấy phải đi nhầm đến 3 lớp rồi mới tìm được lớp mình. Hay để tôi đi tìm xem sao…?
Trang gật đầu, cô bạn lớp trưởng vừa định chạy ra thì cũng vừa lúc cô giáo ngáo ngơ tìm đứng trước cửa phòng bệnh. Nhìn bên trong thấy học sinh mình đang ở đó cô Thúy vội cười:
- - May quá tìm thấy rồi, bệnh viện này to thật đấy….
Ngước sang thấy chú Đại đang đứng trước cửa cô Thúy chào:
- - Chào anh, tôi vào được chứ…?
Chú Đại mặt thộn ra ấp úng:
- - Tất nhiên…là,...được….
Cô Thúy khẽ cười:
- - Thế thì anh phải đứng lui ra thì tôi mới đi vào trong được chứ..?
Chú Đại vội vàng tránh ra khỏi cửa, cô Thúy tươi cười bước vào trong:
- - Dạ cháu chào hai bác, cháu là cô giáo chủ nhiệm của em Nam. Hôm nay cháu đại diện cho học sinh trong lớp đến thăm bố của Nam ạ.
Bố mẹ chú Đại gật đầu rồi cười tươi:
- - Cảm ơn cô, cô giáo tận tình thế này đúng là quý hóa quá….
Nhìn sang bên giường bệnh cô Thúy cúi đầu chào bố Nam ;
- - Dạ chào anh, lần trước em Nam đến trường xin nghỉ học nói bố bị bất tỉnh. Hôm nay đến đây thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ghe/2201934/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.