Trở lại bệnh viện cũng đã là gần trưa, hai chú cháu đi vội lên trên phòng ông Tuấn đang nằm. Mở cửa ra bên trong chỉ có bố mẹ chú Đại vẫn đang ngồi đó trông chừng. Chú Đại đặt túi đồ ăn vừa mua ban nãy trên đường về xuống bàn rồi hỏi:
- - Bố mẹ ăn cơm con mua đi này, quán cơm ở đây ngon lắm….Mà bà kia đâu rồi, không phải bị con dọa đến sợ đi mất rồi chứ…?
Mẹ chú Đại quay lại nói:
- - Đã bảo với con là cứ kệ nó rồi, giờ đợi thằng Tuấn nó tỉnh lại đã. Mày cứ như thế rồi lại hỏng hết mọi chuyện. Ban nãy nó ở đây cũng nói là mày có thái độ không tốt với nó đấy. Thế hai chú cháu ăn gì chưa…?
Nam chào ông bà rồi trả lời:
- - Cháu ăn no rồi bà ạ, thế bố cháu…?
Bố chú Đại nói:
- - Bác sỹ có đến thăm khám rồi, mọi thứ vẫn ổn. Có điều do mất nhiều máu với phải phẫu thuật liên tiếp nên chưa tỉnh ngay được đâu. Cố gắng vậy cháu ạ, tết tư đến nơi rồi mà còn thế này. Năm nay ăn tết trong bệnh viện rồi…
Cũng đúng lúc đó có chú Minh vào thăm, thấy gia đình chú Đại ở đó chú Minh chào cả nhà rồi hỏi han tình hình của bạn. Ngồi nói chuyện một lúc chú Minh mới kể qua tình hình bên ngoài mấy hôm nay từ khi ông Tuấn nhập viện:
- - Cuối năm hôm trước anh có gặp cô Hường với mấy người bạn. Thấy đâu bảo tầm này mấy chỗ cho vay hàng mấy trăm triệu đòi mà nó không chịu trả cứ hẹn lên hẹn xuống. Kiểu như nó biết thằng Tuấn giờ thế này nên bắt đầu giở trò rồi. Thấy bảo trước Tuấn cho vợ chồng một thằng vay 500tr mà giờ cả hai vợ chồng nó đi sang nước ngoài cả rồi. Vợ Tuấn đang sống dở chết dở không biết làm sao kia kìa…
Chú Đại khẽ cười:
- - Sao bảo bà Hường cũng có tay chân này kia cơ mà, giờ gọi tay chân đi mà đòi.
Chú Minh lắc đầu:
- - Bọn vay nợ nó cũng toàn dân lam ăn, nó cũng ngán gì một người đàn bà với mấy thằng đệ vớ vẩn. Trước giờ chúng nó trả lãi đều đặn hàng tháng là vì Tuấn đứng lên cho vay, mà dù sao Tuấn nó cũng là người gốc ở đây. Bọn kia muốn mở quán,mở xá ở đây không dám không nể nó. Giờ bọn nó nghe được tin này là cũng không muốn trả rồi.
Chú Đại cười tiếp rồi nói:
- - Cái trò vay mượn này em bảo anh Tuấn đừng có tham gia vào rồi. Mấy lần cũng không biết nghe ai cứ đòi mượn tiền em để cho vay nhưng em nói thẳng nếu thiếu tiền làm ăn mở cái này cái nọ em đưa luôn, còn mang đi cho vay lấy lãi thì em không chịu. Em lạ gì chỗ bà Hường, toàn lấy tiền chỗ lãi 1-2 nghìn xong cho bọn công ty nhỏ vay với giá 3 nghìn nhưng là tầm tiền tỷ. Còn bọn vay vài trăm thì cũng toàn tính 5 nghìn thậm chí 10 nghìn. Mấy năm qua có người đứng sau đỡ cho lại càng vung mạnh. Tiền lãi mấy năm cũng quá tiền gốc rồi, giờ bị như thế âu nó cũng là cái giá.
Mẹ chú Đại nói:
- - Cái nghề cho vay nặng lãi này nguy hiểm lắm, giàu thì nhanh nhưng cũng không tốt đẹp gì..
Chú Đại đáp:
- - Thì có thế người ta mới không chịu buông anh Tuấn chứ. Mẹ nghĩ anh Tuấn mà không có gì lợi dụng chắc mà bà này dính lấy anh ấy bao năm nay đến giờ. Trông thế thôi nhưng thu về không biết bao nhiêu tiền rồi đấy. Đúng ra như thế thì phải biết cách mà đối xử tốt với con cái anh ấy, đằng này…..Nói chung là gieo nhân nào thì gặp quả đấy, chẳng phải hôm trước con cũng đã nói qua về vấn đề này rồi. Cuối năm bao giờ cũng là thời điểm đáo hạn các khoản nợ, chắc giờ này đang lo không ăn uống được gì luôn ấy.
Mẹ chú Đại nghe thấy thế lo lắng:
- - Mà chết, thế nó cũng đi lấy tiền chỗ này đập chỗ kia liệu giờ những chỗ cho nó lấy tiền có đến siết nhà thằng Tuấn không nhỉ…?
Chú Đại nói:
- - Thằng nào dám đến mà siết, bà Hường là người vay mượn rồi đứng lên cho vay kênh giá xong mượn danh nghĩa vợ anh Tuấn để trưng phông bật biển. Giờ có làm sao bà Hường chịu hết, nhà đứng tên ông Tuấn bố chúng nó cũng không dám vào. Có vào thì vào nhà bà Hường trong kia mà siết, mà mẹ lo gì, bao năm qua kiếm cả đống tiền rồi. Có vỡ một hai chỗ cũng không thấm vào đâu đâu. Chỉ có điều từ nay về sau khó mà làm ăn thôi.
Nam ngồi đó nghe cũng không hiểu lắm, lại toàn nói chuyện tiền nong. Trước đó thì Nam cũng chỉ nghe bác Dung nói là mụ Hường cho vay lãi. Giờ nghe chuyện Nam chỉ nôm na hiểu là bố Nam nằm viện nên mụ Hường đang bị người ta chạy tiền.
Mấy hôm sau, đúng như lời chú Đại nói, hôm đó chú Đại đi ra ngoài có chút việc, trong phòng chỉ có bố mẹ chú Đại, Nam và cả bé Hạnh. Vì hôm đó là chủ nhật nên Nam đón em vào thăm bố luôn. Mọi người đang ngồi nói chuyện thì mụ Hường mở cửa đi vào rồi bật khóc với bố mẹ chú Đại:
- - Bố mẹ ơi con khổ quá, mất...mất hết rồi…..Chắc con đến tự tử mất thôi….
Mẹ chú Đại lo lắng không hiểu chuyện gì vội hỏi:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]