Chào hai vị tôi tên Phương Ngọc Hoa là người từng chịu ơn của bác Hoàng đây nghe tin bác ấy mất nên tôi đễn thắp cho bác ấy nén nhang
Minh Ngọc nghe thấy thế thì lấy làm lạ mà nói
- Sao tôi cũng từng nghe ông ấy nhắc đến cái tên này!
- Đó cũng chỉ là một chuyện nhỏ đối với ông ấy chắc ông ấy cc không nhớ đâu
Hai người kia nghe đến đây cũng không thắc mắc gì thêm. Ngọc Hoa lúc này lại quay sang nhìn bia mộ của Ánh Nguyệt mà nói
- Cô gái này chắc hẳn có quan hệ rất thân thiết với bác Hoàng nhỉ?
Minh Triết nghe Ngọc Hoa hỏi thế thì cũng nhẹ nhàng nhìn vào mộ của Ánh Nguyệt mà đáp
- Phải cô ấy là con gái của bác ấy
- Tiếc thật cô ấy chết trẻ quá! Cô ấy chắc không phải chết do bệnh đâu nhỉ chắc hẳn là có một lí do gì đó khác?
Một câu nói hết sức bình thường nhưng Minh Ngọc có lẽ là do đã làm quá nhiều việc xấu với Ánh Nguyệt nên vừa nhận được câu hỏi đó cô ta ngay lập tức phản ứng
- Cô nói vậy là ý gì chứ?
- Cô gái cô phản ứng hơi quá rồi tôi cũng chỉ là có một số thắc mắc nên mới hỏi vậy thôi! Chẳng lẽ thật sự cái chết của cô ấy có vấn đề thật sao?
Ngọc Hoa thấy cô ta như vậy thì bình tĩnh nhìn vào cô ta mà đáp lại, Minh Ngọc thấy Ngọc Hoa nhìn mình như vậy thì có chút chột dạ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ghe-nguyen-thao-nguyen/3316872/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.