Đợi lúc ăn no nê, chỉ còn lại có hai miếng xương cá để bên đống lửa.
Tiểu Bạch tựa vào bên Mộ Dung Lâm Phong thường thường xem xét sư phụ, dư vị kinh hách còn chưa tán đi. Một bàn tay vẫn nắm chặt một bên tay áo của sư phụ. Sợ sư phụ hóa thành một làn khói nhẹ bay đi không thấy.
“Tiểu Bạch, làm sao vậy?” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch thường thường quan sát hắn, giống như con thỏ nhỏ bị kinh hách quá độ, khiến hắn khó nén ý cười.
“Sư phụ......” Tiểu Bạch nhìn thấy sư phụ vẻ mặt ý cười khó nén, đáng thương hề hề gọi một tiếng.
“Tiểu Bạch, có phải nghĩ muốn nhanh lên về nhà hay không a?” Mộ Dung Lâm Phong thay đổi một đề tài thoải mái hơn.
“Về nhà?” Lập tức phản ứng đến.
“Ân, quay về tiểu trúc ốc của chúng ta.”
“Ân ân ân......” Tiểu Bạch gật đầu như gà con mổ gạo. Tuy rằng trong nhà có tiểu nhân, sư phụ nói, chỉ có tiểu nhân cùng nữ tử là khó mà nuôi chung, Trúc Tử không phải nữ tử thì phải là tiểu nhân, tiểu nhân luôn hung dữ, bất quá hung dữ rồi sẽ có thứ tốt để ăn, hắc hắc cho nên Tiểu Bạch rất thích tiểu nhân, tuy rằng sư phụ cũng nói qua, không thể khuất phục trước viên đạn bọc đường [Gin: viên đạn bọc đường mật ngọt chết ruồi], tuy rằng không biết viên đạn bọc đường có bộ dáng gì, nhưng mà xác định Trúc Tử không phải viên đạn bọc đường, cho nên Tiểu Bạch hảo vui vẻ, nếu y ngoan ngoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-dia-trong-sinh-chi-bach/2224018/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.