Trở lại tiểu trúc ốc, Mộ Dung Lâm Phong lập tức đưa bạch hồ cho Trúc Tử đang nghênh diện đi tới, nhìn thấy Trúc Tử vẻ mặt kinh ngạc cùng vui vẻ lập tức lại có nghi hoặc nhìn chằm chằm vết thương bạch hồ trên đùi, sai bảo cậu ôm bạch hồ bị thương đến nơi khác dàn xếp cho tốt.
Trúc Tử cảm thấy được có thể bạch hồ là bị dã thú công kích mới chịu thương vẻ mặt không nghi ngờ ôm nó đi.
Mộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng đặt Tiểu Bạch trên ghế trúc, ngồi xổm xuống nâng bàn chân Tiểu Bạch bị buộc thành một khối trắng lên, dùng ngón tay gầy dài trắng trẻo nhẹ nhàng chạm qua.
“Đau không?” Mộ Dung Lâm Phong ngẩng ngũ quan phong thần tuấn lãng lên.
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nâng nâng cái chân trên tay sư phụ lên, lắc trái lắc phải hai cái, lắc đầu, cũng không cảm thấy có cảm giác đau đớn gì, trước kia bị lão sư quất roi lúc đó chẳng phải đều như vậy sao, đau cũng đã thành thói quen.
Nhìn thấy Mộ Dung Bạch chuẩn bị bước hai chân xuống dưới, Mộ Dung Lâm Phong lại nhẹ nhàng đè Tiểu Bạch lại. Tiểu Bạch vẻ mặt nghi hoặc nhìn sư phụ mình.
Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt trầm tư cúi đầu không nói chuyện, chỉ thong thả cởi bỏ dây lụa trắng đang cột trên chân y, rịt thuốc một lần nữa.
Mộ Dung Lâm Phong giờ phút này trong lòng nghẹn rầu rĩ muốn chết, hoàn toàn không rõ Tiểu Bạch trước kia là cái dạng cuộc sống gì, mà có thể khiến một đứa nhỏ hai chân nát thành như vậy, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-dia-trong-sinh-chi-bach/142029/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.