Điểm chính cơn đau của nó không phải nỗi thống khổ khi thịt da cháy sém, mà là càng ngày sau, càng đớn đau…
Có lẽ vì thật sự rất đau, có lẽ vì lâu lắm chưa bị dạy bảo, có lẽ vì que nung kia ấn quá lâu tại thắt lưng làm hơi lửa hầm hập liếm dọc theo cột sống đốt rụi trí não! Cậu giãy giụa kịch liệt, giật mạnh tay khỏi xích! Que nung sau lưng rơi xuống bên chân Lý Khiếu Bạch! Nền nhà cũng xèo xèo bốc khói…
Chết rồi!
Cậu ngã ngồi trên đất cứng ngắc trong hai giây… sau đó quyết định tự cứu mình. Nháy mắt trước khi người đàn ông cười lạnh nhấc chân lên, cậu đã chủ động nhào qua… Cử động kéo theo sau lưng là cơn đau buốt! Cậu lảo đảo rồi ngã mạnh, vẫn cố gắng gượng ôm chặt eo ông ta, tự vùi mình vào lòng ông ta bậy bạ cọ xát, khiêu khích cơ thể… Chỉ tạm dừng được vài giây, mặt cậu trúng một cái tát dữ dội!
Cái tát quá mạnh, cả người cậu văng sang một bên! Lại ngã ngồi xuống đất, vết thương trên lưng toác ra dưới động tác lớn, máu càng chảy tợn…
Cậu che cái tai đau ong ong mà lòng ổn an đi nhiều… Nổi giận là đỡ rồi, nổi giận vẫn còn đỡ hơn là bị làm chuyện ấy.
So với một con dao đâm vào rồi chậm rãi vào vào ra ra, cậu thà chịu hẳn mấy dao đâm vào dứt khoát còn hơn!
Tiếc thay tim còn chưa kịp nhẹ nhõm đã bị người đàn ông túm lên đẩy ngã trên bàn trà! Tấm lưng tàn tạ đập mạnh mép bàn gỗ, cậu thiếu điều hét thành tiếng! Người đàn ông túm tóc cậu, cười lạnh, “Con đó, lớn thật rồi, mới có mấy ngày mà đã biết đùa giỡn ta!”
A… Kết quả vẫn thế, chưa bao giờ có thể bày trò thành công trước mặt ông ấy. Cậu tuyệt vọng nhắm mắt, cắn môi… lại bị ngón tay ông ta mở ra lập tức. Ông ta miết mạnh bờ môi cậu, ngón tay luyến lưu bịn rịn luồn vào khoang miệng, theo nước bọt trơn dính, càng sục sạo vào chỗ sâu hơn, mềm hơn… Cậu khó chịu chau mày, họng vuột ra từng tiếng thút thít, má đỏ bừng… Cảm giác trơn ướt *** mỹ giữa các kẽ ngón tay khiến hơi thở người đàn ông mỗi lúc một nặng, nụ hôn sâu sâu nông nông tìm đến, miên man từ vành tai tới xương đòn rồi tới ngực… Lúc đầu ngực bị người đàn ông ngậm liếm, cậu rốt cuộc hết chịu nổi!
“Ch… Cha… Đừ… Đừng vậy mà…” Tiếng nước bọt rất mơ hồ chẳng thể khống chế quẩn quanh trong căn phòng rộng rãi…
“Đừng vậy?” Người đàn ông sục sạo ngón tay chẳng buồn tiếc thương, tra tấn chiếc lưỡi non nớt đang trốn tránh của cậu… “Đừng như vậy thì con muốn như nào? Cứ thế làm luôn?”
Cậu trợn to mắt ra sức giãy giụa! Lại bị người ông lường trước, chặn lại dễ dàng…
“Không muốn?” Ông ta cười lạnh nhạt, “À phải, con thích lên giường với ả bác sĩ kia hơn?”
Cậu nằm cứng ngắc tại chỗ…
“Xem ra mới vào tù một thời gian mà học không ít thói hư tật xấu… Biết cả cách theo đuổi đàn bà rồi?”
“Là ngài… Ư!” Lời toan thốt ra bị ngón tay đang xâm nhập đột ngột ấn gí lại.
“Ả bác sĩ đó… À… Ta thật không ngờ con thích đàn bà ngoại quốc.” Nhìn cậu bắt đầu tỏ vẻ phẫn nộ, ông ta nở nụ cười có phần bất đắc dĩ, cúi xuống hôn trán cậu, ngón tay chuyển sang vuốt nhè nhẹ theo bờ môi, nước bọt óng ánh càng tôn đôi môi ngày càng đỏ hồng xinh đẹp trở nên hớp hồn hơn bao giờ hết…
“Ta đưa ả đi cũng vì tốt cho con. Ả đó không hề đơn giản… Trước đây ả từng có cuộc sống *** cực kỳ bê tha. Nếu con thật sự thích mẫu đó, bao giờ về ta sẽ tìm vài ả sạch sẽ cho con. Vì một mụ đàn bà, con nổi giận với ta làm gì?”
Nghe ông ta nói vậy, hình ảnh lâu nay sạch sẽ tựa pha lê thủy tinh, và cả nụ hôn sẽ sàng kia, nhất thời bị hắt lên một lớp dơ bẩn!
Phụ nữ trong mắt ngài cũng chỉ có công dụng trên giường thôi hay sao?! Ngài rốt cuộc coi tình cảm của người khác là cái gì?! Những lời này của người đàn ông quả tình còn làm nhục cậu hơn cả tát cậu trước mắt bao người! Máu cậu dồn về đằng ngực, thiếu điều cắn đứt ngón tay ông ta!
Lý Khiếu Bạch nhanh nhẹn rút tay về bóp chặt hàm dưới của cậu! Ánh mắt âm u lạnh lẽo, “Con có ý gì?”
Bất ngờ thay, cậu gạt phăng tay ông ta đi chẳng hề do dự!
Theo tiếng “chát” quả quyết, bầu không khí vừa mới bốc lên trong phòng thoắt chốc lạnh như băng đá!
Lý Tiếu Bạch dùng ánh mắt hung dữ nhất đời này trừng người đàn ông, nhấn mạnh từng chữ, từng chữ, “Con không phải ngài, con không hứng làm ngựa đực!”
Lý Khiếu Bạch nhìn phớt mu bàn tay bị cậu đánh đỏ, cười mỉa mai, “Dĩ nhiên con là ngựa đực…”
Tát mạnh cậu một cái! Người đàn ông tàn nhẫn đè lên cậu! Giọng nói trầm thấp quẩn quanh màng nhĩ ong ong của cậu, nghe ra có phần nghiến lợi nghiến răng… “Chứ con nghĩ con là ai? Cao cả hy sinh vì tình? Cũng học đòi đi rung động với ai? Con rốt cuộc có ý thức của sát thủ không? Vì sao con luôn luôn làm ta thất vọng…” Ông ta ngừng lại, giọng lạnh hơn hẳn, “Nhớ cho kỹ, con chỉ có thể làm ngựa đực, hơn nữa còn bắt buộc phải làm. Vì Mặc, con phải lưu lại giống nòi nhưng vĩnh viễn không được lưu lại tình cảm! Người con lưu lại tình cảm, sẽ không một ai có thể lưu lại mạng…”
Cậu bật dậy ôm chầm lưng người đàn ông, kéo đầu ông ta xuống ngăn trở điều sắp nói ra!
“Cha…”
Cậu ôm ông ta lào thào khe khẽ…
Người đàn ông để kệ cho cậu ôm, lát sau mới hơi nhướn khóe môi, thở dài, “Chỉ những lúc nào muốn xin xỏ mới gọi ta là cha ư…”
Khoảng cách hai người gần gụi đến thế, môi và môi gần sát bên nhau nhẹ nhàng đóng mở, nửa chạm nửa rời. Tóc người đàn ông rủ xuống, quấn cùng một chỗ với tóc Lý Tiếu Bạch, lông mi nhau thậm chí còn chạm được đến da thịt đối phương… Người đàn ông vẫn giữ nguyên khoảng cách khắng khít này nhắm mắt giữ im lặng một hồi, mãi sau mới chầm chậm mở mắt đẩy cậu ra, thẳng người dậy.
“Bạch, con thích ả?”
“… Nếu đúng, sẽ giết chị ấy sao?”
Ông ta lạnh lùng nhìn vào mắt cậu, chậm rãi, chậm rãi, chẳng chất chứa hoài nghi, hôn cậu… Môi hai người đều nóng bỏng là vậy, mà hơi thở lại lạnh như băng…
“Được, ta cho con một cơ hội.” Kết thúc nụ hôn dài lâu chứa đựng tâm tư, Lý Khiếu Bạch hơi thở dốc, “Đấu một trận, vẫn quy tắc cũ, thắng, con giết ta. Thua, con do ta tùy ý xử trí.”
“Đấu với ngài, đã bao giờ con thắng?” Cậu cười khổ. Thời điểm lành lặn tử tế còn chưa phải đối thủ của người đàn ông, giờ kéo tấm thân tàn tạ thế này, còn đấu gì nữa? Và nếu thua… Cậu liếm môi, trên môi đầy ngập vị của người đàn ông, tỏa mùi ***… Nếu thua, đêm nay e rằng khó tránh khỏi…
Nhưng nếu không đấu, cũng không làm sao, chẳng qua tiễn đưa một mạng của cô đi thôi!
Rút lui cũng là một mạng, thắng cũng là một mạng, thua cũng là một mạng, cớ sao cậu luôn gặp phải ván bài tuyệt vọng đến thế?
Cậu nhắm mắt, chấp nhận canh bạc hai người, “Được, con đấu.”
...............................
Người đàn ông thấy cậu gồng mình ứng chiến, lắc đầu đầy thất vọng, “Quá ỷ y sức mạnh. Con lúc nào cũng ẩu tả. Khi gặp được người mạnh hơn phải biết giữ sức, có lùi mới có tiến, làm người phải biết mềm chứ đừng biết cứng. Vì sao ta dạy gì con cũng đều nước đổ lá khoai? Tháng sau con đã hai mươi tuổi, bằng tuổi con, ta đã giết chết chủ nhân cũ của Mặc, như con thế này biết bao giờ mới có thể làm ta yên tâm giao Mặc cho con?”
“Trong mắt ngài từ trước đến nay con luôn là đứa thất bại.” Cậu vất vả ngồi dậy, “Ngài không cần lo lắng liệu con có đảm đương được vị trí chủ nhân Mặc hay không, vì con không hề muốn làm.”
Người đàn ông bật cười bởi phẫn nộ, “Con có chí khí đấy!”
Cậu nhìn ông ta, “Không phải con không có chí khí, chỉ là chí không ở đây. Điều ngài coi là quan trọng nhất, chưa chắc người khác cũng nghĩ vậy.”
Người đàn ông xoay người nhận hai con dao chế tạo đặc biệt, hình dáng kỳ lạ mà Mặc Thất đưa qua, ném một thanh cho cậu! “Con muốn gì? Đàn bà? Đàn ông? Cuộc đời bình lặng? Chẳng có chút thành tựu nào? Đừng bảo với ta giờ con vẫn còn hoang tưởng về cuộc đời trong sạch gì đó.”
Cậu bắt lấy dao, điềm nhiên đáp, “Con không khờ đến nỗi thế.”
Hai bàn tay này từ lâu đã vấy máu chẳng thể gột rửa, khi giết người lòng cũng chẳng mang cảm giác tội đồ… Con là con ngài, máu con chảy cùng một dòng máu của ngài, bản tính khát máu và khát chiến thẩm thấu vào tận sâu xương tủy!
Cậu vuốt lên thân dao tinh xảo và mong mỏng, cảm giác an toàn quen thuộc lấp đầy toàn thân.. Đúng vậy, món hung khí giết người này là một phần của cơ thể con, cuộc đời con ngoài giết chóc chẳng còn gì hơn nữa. Chối bỏ nó tương đương với chối bỏ hết thảy của con, con chưa từng nghĩ vứt bỏ lối sống nguyên bản. Chỉ là…
Cậu nâng tầm mắt, kiên cường nhìn thẳng người đàn ông, cầm dao nhảy lên! Chủ động công kích!
Hai con dao va chạm lên tiếng leng keng ngắn gọn giữa không trung…
Chỉ là, dẫu có biết bao bẩn thỉu, nó cũng phải là cuộc đời của con!
Không phải bị ngài không chế, cũng không phải bị trói buộc ở Mặc!
Con có nguyên tắc sinh tồn của con, con có thứ mình mến yêu hay chán ghét, con có quyền chọn cuộc sống cùng người nào, sống như thế nào.
Ngài không thể chỉ vì chúng không hợp với quan điểm của ngài mà gạt bỏ hết thảy của con!
Con là con ngài, nhưng con, không phải của ngài.
Vút!
Con dao tựa cánh chim vẽ ra đường cong ánh sáng bị đánh bay lên giữa không trung!
Cổ tay người đàn ông chẳng buồn nương tình, cắm thẳng lưỡi dao vào vai phải cậu! Đâm mạnh hơn, trực tiếp đóng đinh cậu trên tường!
“Đáng ghét…” Cậu thở hổn hển, nâng tay toan đẩy người đàn ông ra, mũi dao trên vai lập tức bị đẩy mạnh thêm vài phân nữa! Đau tới nỗi cậu chẳng động đậy được nửa li…
“Con thua.” Với tư thế đóng đinh cậu trên tường, người đàn ông chậm rãi hôn cậu, giọng nói ẩn chứa sự hài lòng, “Bị thương mà còn chống đỡ được năm phút với ta, con mạnh hơn rồi. Sao nào? Tâm lý bảo vệ thăng cao hay là được cao thủ dạy bảo?”
Năm phút… Cậu nhắm mắt, đón nhận nụ hôn chiếm hữu của người chiến thắng.
Giết người năm giây đã là quá nhiều, năm phút còn chưa giết được ngài, vậy mãi mãi chẳng thể giết được.
“Là do người tóc đen chung phòng với con dạy ư?” Lý Khiếu Bạch kề bên tai cậu thầm thì, “Hình như y cũng là sát thủ.”
Cơ thể cậu cứng ngắc trong nháy mắt, tức thời ép mình phải thả lỏng…
Người đàn ông cười khe khẽ, “Y hoạt động một mình, hay thuộc tổ chức nào?”
Cậu cắn chặt răng, mở to mắt lặng lẽ quan sát sắc mặt người đàn ông… Ông ta thật sự biết bao nhiêu rồi? Mới chỉ đang nghi ngờ Blade là sát thủ, hay đã khẳng định? Có biết y là thuộc Nhận không? Có biết y là thủ lĩnh của Nhận không? Trong tù chắc chắn có tai mắt của ông ta, có khi còn ở ngay bên cạnh cậu. Thế nhưng cả nhà tù này người biết thân phận thật của Blade cũng chỉ có cậu và Nanh Sói, có lẽ, tai mắt cũng chưa chắc biết… Có nên cược một lần không?
Cậu cúi gằm, trí não vang ầm ầm, tan tác… Hôm nay mất máu nhiều quá, cơ thể có hơi rét, ngay cả đầu cũng lười nghĩ nhiều hơn… Được rồi… Nói thế nào thì Nhận cũng là đường lui cuối cùng, cậu không thể mạo hiểm. Dù sao cũng không phải lần đầu đánh cược liều lĩnh, để ý làm gì?
Cậu nhắm mắt, giọng vững vàng, “Anh ta quả thực rất mạnh nhưng không phải sát thủ. Con đã giao đấu với anh ta, các chiêu thức anh ta sử dụng chỉ là Cầm Nã thuật[1] đã qua chỉnh sửa.”
Người đàn ông nhìn cậu, như cười như không, “Vậy à?”
Cậu hờ hững nhìn lại, “Không tin con còn hỏi làm gì?”
Người đàn ông rũ mắt, mãi lâu sau, mới mỉm cười, “Hỏi rồi mới biết có nên tin không.”
Cơn thịnh nộ nhàn nhạt làm bầu không khí bất giác bốc lên mùi nguy hiểm…
Cậu kinh ngạc mở mắt, lập tức bị hôn ngốn ngấu!
Người đàn ông rút con dao cắm trên vai cậu ra, ném xuống đất, bế cậu lên đặt mạnh xuống bàn trà! Một tay bịt lấy bả vai chảy máu không ngừng của cậu, một tay tự cởi quần áo, ông ta dùng đầu gối banh hai chân cậu ra, trực tiếp đâm vào!
Không có mào đầu, không có âu yếm, không có bôi trơn, thậm chí cả mở rộng cũng không có… Cửa mình khô khốc và thít chặt không gánh chịu nổi sự tiến công dã man và thô bạo, chưa gì đã rách! Cậu la thảm thiết, toàn thân rệu rã, run bần bật muốn lùi đi, lại bị người đàn ông giữ càng chặt! Chỉ có thể nằm ngay đơ dưới thân mặc ông ta thẳng tiến tới tấp…
Loại xâm nhập trái tự nhiên này đương nhiên cực kỳ khó khăn, cực kỳ trở ngại, kỳ thực ngay cả người xâm phạm cũng đang chịu tra tấn, thế nhưng ông ta thậm chí còn chẳng rút ra hay chậm lại một chút! Ông ta thong thả song kiên định, đẩy mạnh từng nhịp vào nơi sâu… Cậu gắt gao bấu lấy mép bàn! Mỗi một bộ phận cơ thể, mỗi một sợi dây thần kinh đều căng ra tận cùng! Thân thể đớn đau tựa như bị xé toạc làm cậu không thể nhắm cả mắt… Người đàn ông vẫn chỉ nhìn khuôn mặt ướt sũng mồ hôi và ngập tràn thống khổ của cậu, cũng bắt cậu phải nhìn ông ta, để cậu lẫn ông ta cùng nhận lấy đớn đau tột độ giữa hai người…
Trừ tiếng hét ban đầu, Lý Tiếu Bạch không thốt được tiếng nào nữa. Người đàn ông cũng không lên tiếng, chỉ trầm mặc xâm phạm… Căn phòng luẩn quẩn tiếng hai người thở dốc, khó chịu và đau khổ khuấy động lẫn nhau…
Trong chuyện phòng the Lý Tiếu Bạch rất dễ bị thương, nên lâu nay bất kể Lý Khiếu Bạch giận dữ cỡ nào, trước khi ôm cậu vẫn chuẩn bị đủ các bước mào đầu và bảo hộ cho cậu rồi mới làm tuần tự, tàn nhẫn như hôm nay là lần đầu tiên! Cơn giận dữ kia hệt như lưỡi dao bén ngót đâm vào tận sâu…
Những ai có mặt xung quanh đều không dám hó hé, ai nấy đều nín thở tựa thể đang ngồi thiền, chứng kiến cảnh tượng bạo hành trước mắt..
Giữa biển thống khổ vô biên vô hạn, trước khi hai mắt Lý Tiếu Bạch đen sầm, ngất xỉu, người đàn ông rốt cuộc đâm vào tận cùng. Ông ta cố ý tạm dừng một chốc, để cậu cảm thụ tỏ tường rằng ông ta đang ở sâu trong cơ thể cậu… Thế rồi mới dữ dội xâm chiếm! Tốc độ ban đầu chưa quá nhanh nhưng hễ rút ra chút đỉnh lại mạnh bạo thúc vào! Lần nào lần nấy đều khiến cơ thể vô lực của cậu đung đưa… Bàn tay lạnh lẽo xoa khắp cơ thể ướt đẫm mồ hôi của cậu, rồi từ eo trượt xuống nơi miệng vết thương bị rách, ung dung xoa nhấn chỗ hai cơ thể đang kết hợp… Cửa động bị thương lộ phần thịt hồng phấn ở mỗi lần rút ra, mang theo càng nhiều dịch thể lẫn máu tươi loãng thành màu đỏ nhạt…
“Chặt quá.” Người đàn ông nói khẽ, “Xem ra các con không làm thường xuyên.”
Cậu muốn trừng ông ta một cách hung tợn, có điều dáng dấp yếu đuối cộng với khuôn mặt lấp loáng ánh nước và bờ môi đỏ bừng chỉ tạo thành vẻ quyến rũ mà thôi…
“Làm gì có ai thích bị làm!” Cậu gắng gượng lắm mới thốt được vài chữ, “Con đâu… đâu có cho anh ta… làm…” Tức giận khiến hạ thể thít lại, người đàn ông cảm thụ con đường chặt chẽ ấm nóng kia, phát ra tiếng thở dài thoải mái, “Tốt lắm..” Ông ta nói rồi, cúi đầu đặt xuống nụ hôn dịu dàng đầu tiên kể từ lúc xâm phạm, liếm cắn xương đòn cậu, hai tay nhè nhẹ chầm chậm vuốt ve từng nơi mẫn cảm của cậu…
Có mơn trớn nhiều hơn nữa đối với cậu cũng chẳng đổi khác, vì sự bạo ngược dưới hạ thể chẳng hề tạm dừng thậm chí còn đẩy nhanh tốc độ! Vết thương non nớt đã rách da bị cọ xát điên dại làm cậu co giật, run rẩy vì đớn đau… Ngay cả thở mạnh cũng không dám, vì một hơi thở dốc cũng sẽ căng tấm thân đã quá rách rưới này lên nấc đau khổ hơn nữa… Răng càng cắn chặt, tay càng bấu mạnh mép bàn, móng tay cào lên mặt bàn từng đường nhợt nhạt… Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, chỉ cần tiếp tục nhẫn nhịn, rồi sẽ đến lúc kết thúc… Thế nhưng thống khổ, nỡ nào thống khổ ngần ấy, thống khổ đến mức như thể không trông thấy điểm cuối…
“Đau sao?” Người đàn ông nâng đầu cậu, hôn lên khóe mắt ướt át, “Vậy hãy nhớ kỹ nó. Con là sát thủ, đừng bao giờ đặt tình cảm nơi ai, sẽ đau gấp ngàn vạn lần cơn đau này.”
Người đàn ông thả tay, cần cổ mảnh khảnh của cậu vô lực ngửa ra sau hệt như con thiên nga tuyệt vọng lộ ra phần cổ yếu ớt trước mắt thợ săn. Như thể bị cám dỗ, người đàn ông cúi xuống liếm cắn yết hầu trượt lên xuống nọ, cảm nhận sự vừa cứng rắn vừa mềm mại dưới lớp da mong mỏng… “Con có thể rời khỏi ta, chỉ cần con có thể giết ta. Trước đó, con vẫn là của ta!”
Con không phải, con không phải!
Tần suất món hung khí trong cơ thể đâm rút nhanh hơn, mạnh hơn! Cậu hoảng loạn vùng vẫy, “Không được… Cha… Xin ngài đừng! Không… Đừng bắn ở trong…”
“Xin ta? Vì sao chứ?” Người đàn ông ngăn cậu giãy giụa, “Ta tiến vào cơ thể con, con vĩnh viễn thấm mùi ta…” Ông ta gỡ từng ngón, từng ngón tay bấu tại mép bàn của cậu, nắm trong tay mình, ép cậu cùng đan mười ngón chặt chẽ, “Con là máu của ta, là thịt của ta, là một phần của ta. Chúng ta… vốn là một thể…” Khắp phòng đều là tiếng nước mập hợp *** loạn, sau mấy cú va chạm mãnh liệt, người đàn ông phóng thích không kiêng nể bên trong cậu! Bất thình lình, khiến đồng tử cậu trợn lớn! Gắt gao siết chặt tay người đàn ông! Chất lỏng bỏng rẫy phun tại nơi thẳm sâu nhất thân thể! Độ nóng tội lỗi kia làm từ ngoài vào trong cậu đều chi chít những vết thương…
Lý Khiếu Bạch chậm rãi rời khỏi cơ thể cậu, bàn tay đang nắm lấy nhau cũng chưa buông rời. Cậu mệt lả nằm trên bàn trà, dưới thân *** dấp…
Người đàn ông vuốt ve bộ phận không có động tĩnh giữa hai chân cậu, “Con vẫn không có cảm giác à… Khi kẻ tên là Blade kia chạm vào con, chẳng phải con kêu rất thích đấy sao?” Ông ta nâng nó lên, coi bộ suy nghĩ khá ư nghiêm túc một lát, “Đúng là đứa bé khó chiều… Thật hết cách với con.”
Đừng!
Ngài định giẫm đạp lên cả tự tôn cuối cùng của con? Đừng! Lý Tiếu Bạch toan rụt người, song bộ phận yếu nhất còn đang bị cầm, cậu có thể rụt về đâu? Giãy giụa muốn khép chân, người đàn ông vẫn kiên quyết mở chúng ra, cơ thể càng áp đến khít khao, ngón tay được bảo dưỡng tốt khiêu khích xoa nắn bộ phận mẫn cảm tựa thể đang nhảy múa… Ngón tay sát thủ đều vô cùng nhẵn mịn, Lý Khiếu Bạch cũng thế, Blade cũng thế. Vì ngón tay bóp cò súng phải gìn giữ xúc giác nhẵn nhụi, chuẩn xác như của thiếu nữ. Hiện giờ cảm giác cực đỉnh này đẩy cậu lún vào cơn run rẩy mất kiểm soát, hô hấp cũng trĩu nặng từng chút một, nghe như là tiếng khóc nghẹn… Đùi non căng ra, ngón chân cũng co lại…
“Ư… A ư…”
Âm thanh rên rỉ đầu tiên vuột khỏi bờ môi, càng về sau càng mất khống chế… Tiếng rên to dần, ẩn chứa nghẹn ngào tuyệt vọng và khoan khoái tuyệt vọng đến nao lòng… Giọng Lý Tiếu Bạch trong trẻo như cậu thiếu niên cấm dục, khi đã rên rỉ sẽ mang lại vẻ hấp dẫn khiến con người ta trào sôi nhục dục! Tiếng rên sẽ đan xen tiếng khóc ngắt quãng, lại thấp thoáng khoái cảm cực hạn chẳng thể dằn nén, khiêu khích dục vọng mỗi người xộc lên từng dây thần kinh căng miết…
Người đàn ông không cầm lòng được, hôn cắn mạnh lên môi cậu, “Đâu ngờ con rên hay như vậy… Vậy mà trước nay đã bỏ lỡ uổng phí…” Nhẹ nhàng vén lọn tóc ướt dính nhẹp trên trán cậu, ông ta ngắm nhìn cậu mâu thuẫn giữa nhục cảm và khổ sở, miệng nói ra lời tàn nhẫn làm cậu xấu hổ đến cay đắng tột cùng, “… Để ta xem dáng vẻ cao trào của con.”
“Không mà… A ha, đừng… Ưm…” Cậu lắc quầy quậy, tuyệt vọng hết sức, tóc tai tán loạn, “Dừng đi… Xin ngài, cha ơi, cha ơi, xin ngài! Dừng tay! A! Cha!!!!!!” Tiếng hét vút lên chói lói! Khoảnh khắc chất lỏng nóng rực phun ra, cậu gục xuống như hoàn toàn tan vỡ! Tựa thể tự hành hạ mình, cậu cắn chặt môi! Máu rướm ra! Sau đó bị người đàn ông liếm hết, nụ hôn triền miên đậm mùi xâm lược bức cậu nhả răng, tiếng nức nở bi ai vuột ra sẽ sàng, tự tôn cuối cùng cũng chết dưới đáy lòng…
Sau cuối, người đàn ông buông tất cả kiềm chế, chỉ nhẹ nhàng ôm cậu, hôn lên thái dương, “Về sau đừng để ai thủ *** cho con nữa, buông thả quá không tốt cho sức khỏe.”
Ở bên ngài mới không tốt cho sức khỏe thì có! Cậu oán hận.
Muốn rời khỏi cái động chạm lạnh băng của người đàn ông, lại bị giày vò chẳng còn nửa phần sức lực, chỉ có thể mệt mỏi dựa vào ngực ông ta thở gấp gáp…
Ông ta chắc là thích vẻ ngoan ngoãn của cậu, bèn cúi đầu hạ từng cái hôn vụn nhẹ lên môi, xem qua vết thương trên vai và sau lưng cậu rồi tạm ngừng cuộc trừng phạt, sai Mặc Thất đưa cậu đi tắm.
Cậu rã rời khép mắt, rèm mi dài đọng nước cụp xuống… Và cứ thế đi, chẳng muốn nhìn gì, hãy để tôi chìm vào bóng tối đi, có lẽ chỉ cần tôi không mở mắt nữa, thế giới sẽ không tỉnh lại…
[1] Cầm Nã thuật: Một trong số các quyền thuật của Trung Quốc, phát triển từ võ thuật truyền thống. Đặc điểm của nó là không sử dụng vũ khí mà chỉ chiến đấu bằng tay không, lợi dụng nhược điểm các khớp xương, huyệt đạo hay bộ phận yếu ớt của cơ thể con người mà khiến đối phương sinh ra đau đớn phải chịu thua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]