Sau khi bàn xong chuyện đại sự, Shima tiên nhân đứng dậy phủi áo, ánh mắt từ nghiêm nghị chuyển sang rạng rỡ một cách… đáng ngờ:
“Nào, nào! Nói chuyện lớn gì thì cũng phải ăn trưa đã chứ! Ta đã chuẩn bị sẵn cả mâm thức ăn cóc gia truyền đặc biệt đấy!”
Fukasaku khẽ rùng mình:
“Lại nữa à… lần nào cũng mấy món ‘truyền đời’ mà đến ta ăn còn muốn tái sinh.”
Naruto thì hí hửng vươn vai, mắt sáng rỡ:
“Tuyệt! Tập luyện gì thì cũng phải no bụng trước đã, ha ha!”
Jiraiya đứng bên cạnh… bỗng nhiên khựng lại, vầng trán hơi tái, mép môi co giật, rồi… đột ngột nở nụ cười rất chi là miễn cưỡng:
“À… ha ha… Nhóc Naruto à, ta… ta vừa nhớ ra có cái vết sẹo ở mông phải kiểm tra. Phải! Ta phải đi hỏi Tsunade để chữa. Việc gấp lắm!”
Naruto tròn mắt:
“Hở!? Ông có bị thương gì đâu? Sáng còn chạy nhảy bình thường mà…”
Jiraiya đã quay phắt lưng, phất tay không ngoảnh lại:
“Nhóc cứ ăn đi! Không cần phần ta, ha ha! NHỚ ĂN HẾT NHÉ!!”
Bụp! — bóng áo choàng đỏ biến mất sau một làn khói trắng, để lại Naruto vẫn chưa hiểu mô tê gì, mặt mũi nhăn nhó vì nghi ngờ.
“Lão già đó đầu óc hôm nay có vấn đề à…?”
—
Ít phút sau…
Naruto được dẫn vào một căn lều lớn, giữa bàn là một mâm thức ăn bốc mùi… khó tả.
Trên đĩa là bọ sống cuộn rong biển, sâu vỏ cứng nướng tái rưới mật nấm độc đáo, một bát canh lưỡi cóc lên men ba ngày, và món chủ đạo: cóc nhồi óc giòi, trên cùng rắc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/devil-s-path-hanh-trinh-tu-quy-gioi-toi-nhan-gioi/4623419/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.