Khi đêm phủ xuống làng Lá, phần lớn mọi người đã chìm vào giấc ngủ sâu sau ngày dài mệt mỏi. Nhưng Naruto… chưa ngủ. Không vì cậu không mệt, mà vì cậu biết – một người trong cậu còn thức.
Và đúng như vậy, chỉ một khắc sau khi nhắm mắt, Naruto thấy mình đứng giữa cánh đồng kiếm quen thuộc.
Vergil đã đợi sẵn.
Áo choàng xanh đậm bay nhẹ theo làn gió không thật. Mắt anh mở thẳng – lạnh và sắc, như một lưỡi kiếm đặt ngang sống lưng.
“Ngươi đã làm khá tốt,” Vergil nói không cần dẫn vào. “Bình tĩnh, chính xác, dứt khoát.”
“Nhưng đây không phải buổi khen thưởng.”
Anh bước về phía trước một nhịp.
“Có bốn vấn đề, ta cần nói thẳng.”
“Thứ nhất…” Vergil nhìn thẳng vào mắt Naruto.
“Ngươi đã để Ranmaru thoát khỏi tầm mắt. Chỉ vì một tiếng kêu. Một cảm xúc không đúng lúc. Trên chiến trường, nếu mắt ngươi rời khỏi mục tiêu mà không thấy hắn gục… Thì lỗi không của hắn, mà là lỗi của ngươi.”
Naruto siết tay, không biện minh.
“Thứ hai…” Vergil nghiêng đầu nhẹ, giọng trầm hơn một bậc.
“Ngươi đã rất nhanh trí khi cứu cô bé nhà Yamanaka. Không hấp tấp, không do dự. Vừa đủ để tránh đòn chí mạng, vừa đủ để kết liễu kẻ tấn công. Vết thương nhẹ – nhưng đổi lại hai mạng sống. Đó là quyết định xứng đáng. Ta không cần nói thêm.”
Ngắn gọn, sắc bén, thẳng vào vấn đề. Lời khen của Vergil luôn như vậy.
“Thứ ba…” – Anh bước một vòng quanh Naruto.
“Ta biết ngươi định từ chối cô bé đó. Ta biết, ta thấy. Nhưng ngươi đã không làm vậy. Ta không dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/devil-s-path-hanh-trinh-tu-quy-gioi-toi-nhan-gioi/4623347/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.