Buổi sáng cuối cùng trước khi lên đường, cả đội tụ họp tại đầu cầu, nơi phần đá mới hoàn thiện còn nguyên màu xám nhạt. Người dân Sóng Quốc tập trung đông bất ngờ, và trong tay họ là một tấm biển lớn vừa được chạm khắc thô sơ bằng gỗ: “Cầu Naruto.”
Tazuna, đứng giữa đám đông, nâng tấm biển lên với nụ cười già nua nhưng rạng rỡ:
“Không có mọi người, đặc biệt là Naruto, cái cầu này sẽ không bao giờ hoàn thành. Dù cậu không phải người của nơi này… nhưng cậu đã mang lại điều mà cả ngôi làng không còn dám mơ tới.”
Mọi người đồng thanh reo vang:
“Cầu Naruto! Cầu Naruto!”
Naruto im lặng một lúc. Rồi bước lên phía trước.
“Cảm ơn mọi người. Nhưng cây cầu này không phải của mình tôi, nó là của cả làng, là máu của người ngã xuống, là ước mơ của đứa trẻ, là nước mắt của những người từng nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ được sống tử tế.”
Cậu nhìn thẳng vào mắt Tazuna.
“Nếu được… xin đổi tên nó thành Cầu Hy Vọng.”
Không ai nói gì trong giây đầu tiên.
Rồi… Tazuna gật đầu. Mạnh.
“Cầu Hy Vọng… cũng là một cái tên đẹp.”
Đêm hôm đó, trong căn nhà gỗ, ánh đèn leo lét hắt từ cửa sổ, và một nhóm người đang chuẩn bị cho chuyến trở về.
Trong góc sân, Naruto ngồi một mình trên bậc gỗ, nhìn ra cây cầu giờ đã được hoàn thiện – trụ đá vững vàng, ròng rọc còn treo cao.
Vergil hiện ra trong tâm trí cậu.
“Ngươi nên để lại một vài phân thân, nhớ làm trong bí mật. Thu gom toàn bộ tài sản Gato để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/devil-s-path-hanh-trinh-tu-quy-gioi-toi-nhan-gioi/4623346/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.