Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

________________

Cuối tuần Kỷ Minh Tranh cũng không ngủ nướng, bởi vì gần đây cơ thể mẹ Kỷ đau nhức, cô đã đặt một chiếc ghế mát xa, sáng sớm hôm nay giao hàng tới nhà.

Kỷ Minh Tranh ra ngoài sớm, Bành Hướng Chi giống như bị vứt bỏ, lăn tới lăn lui trên giường, để giết thời gian, cũng vì có động lực rời giường, ngồi vào trước bàn trang điểm trang điểm 40 phút, hơi có chút phong cách Âu Mỹ, mí mắt to, nàng rất hài lòng.

Kiểu trang điểm này mắt thường nhìn có chút khoa trương, nhưng ăn ảnh nhất, Bành Hướng Chi  tìm chỗ có ánh sáng tốt trong phòng khách chụp vài tấm, sau đó đăng Weibo, không chút bất ngờ thu hoạch được một đợt khích lệ lớn.

Lần này nàng cố ý đăng ảnh gốc, không khác gì cầm loa lớn kêu không có chỉnh ảnh, ngay cả Meitu cũng không dùng, làn da mịn màng như vậy, khí sắc chính là tuyệt hảo như vậy.

Bình luận tăng lên rất nhanh, bởi vì nàng không thường đăng ảnh tự sướng, nhưng Bành Hướng Chi chỉ vào trang của Kỷ Minh Tranh nhìn đi nhìn lại, muốn xem khi nào cô lên Weibo, khi nào mới có thể phát hiện kiểu trang điểm mới của mình, liệu có bị mê chết hay không, còn chủ động gửi Wechat cho nàng. Nghĩ lại cũng vui vẻ.

Nhưng Kỷ Minh Tranh không có, cô vừa về đến nhà liền dọn dẹp phòng trước kia của mình, dọn ra một chỗ để ghế mát xa, sau đó lại lần lượt dạy ba Kỷ mẹ Kỷ sử dụng như thế nào, thấy mẹ Kỷ nằm trên ghế mát xa bắt đầu hưởng thụ, cô mới trở về phòng khách, dọn dẹp bàn trà và giá sách.

Mẹ Kỷ ba Kỷ có tật xấu thường thấy của thế hệ trước, cho dù rất nhiều thứ quá hạn cũng không nỡ vứt, cho nên Kỷ Minh Tranh thỉnh thoảng sẽ về giúp bọn họ xem thời hạn sử dụng của thực phẩm, dọn dẹp một lô.

Cùng với rác vận chuyển ghế mát xa mang xuống dưới lầu vứt, lại người một nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm trưa xong, ba Kỷ ra ngoài đánh cờ, mẹ Kỷ vẫn đan len như cũ, Kỷ Minh Tranh thì ở phòng bếp rửa chén.

Sau giờ trưa mùa hè đóng chặt cửa sổ mở điều hòa, trong phòng vô cùng yên tĩnh, trong tiếng nước đứt đoạn, Kỷ Minh Tranh nghe thấy gian ngoài có điện thoại đang rung, thỉnh thoảng ù ù một tiếng, giống như ve sầu nghịch ngợm vỗ cánh.

Người trong tình yêu cuồng nhiệt luôn nhạy bén, không cần đoán cũng biết là Bành Hướng Chi, nhịn tới trưa, rốt cuộc nàng nhịn không được nữa, bắt đầu oanh tạc Wechat.

Nhìn về phía phòng khách, mẹ Kỷ dừng tay đan áo len lại, liếc nhìn điện thoại trên bàn trà, thu hồi ánh mắt, tiếp tục động tác.

Kỷ Minh Tranh đặt bát xuống, rửa tay đi ra, rút một tờ khăn giấy lau khô, sau đó ngồi xuống sô pha, cầm điện thoại lên xem tin nhắn.

"Rửa xong chưa?" Mẹ Kỷ chăm chú nhìn sợi len.

"Chưa ạ." Kỷ Minh Tranh mở Wechat, nhìn gói biểu cảm Bành Hướng Chi gửi tới, biết nàng không có việc gì mới yên tâm, vì thế nhanh chóng nhấn vào avatar của nàng, vỗ vỗ nàng.

Bành Hướng Chi gửi tới một biểu cảm mừng rỡ.

Kỷ Minh Tranh mím môi khẽ cười, nhớ tới lúc mình đi làm luôn nhận được một số từ hổ lang của Bành Hướng Chi, vì thế thiết lập Wechat thành không thông báo tin nhắn cụ thể. Cảm nhận được ánh mắt của mẹ Kỷ, Kỷ Minh Tranh lại suy nghĩ một chút, nhấn vào thiết lập, đổi mật khẩu di động.

Mẹ Kỷ trước kia thỉnh thoảng sẽ dùng điện thoại của cô mua đồ trên nền tảng mua sắm nên biết mật khẩu điện thoại của cô.

Tiếp tục đặt di động lên bàn, Kỷ Minh Tranh quay vào phòng bếp rửa bát.

Lúc đi ra, mẹ Kỷ nhờ cô giúp đỡ, dùng hai tay căng cái giá, giúp bà quấn cuộn len.

Sợi len xù từng vòng từng vòng từ trên cánh tay Kỷ Minh Tranh rút đi, đến trong tay mẹ Kỷ tạo thành quả cầu tròn ngay ngắn, mẹ Kỷ lưu loát quấn quanh, nói: "Hôm nay mua thức ăn, tình cờ gặp chủ nhiệm lớp hồi cấp ba của con, thầy Lý, con còn nhớ chứ?"

"Nhớ ạ."

"Bây giờ ông ấy về hưu rồi, cháu gái cũng đã lớn rồi, còn cùng ông ấy ra phố mua bánh rán mè."

"Vậy ạ?"

"Đúng vậy, rất đáng yêu. Mẹ nhớ con hồi cấp ba, họp phụ huynh, nói trong lớp có bạn yêu sớm, mẹ đã nghĩ, có phải là Tranh Tranh của chúng ta không, ba con nói, sao có thể là Tranh Tranh, bà xem điện thoại của con bé, mật khẩu cũng không thèm cài."

"Có lúc nghe thấy cô bé hàng xóm vì mẹ xem trộm nhật ký mà làm ầm lên, khóc lóc, mẹ liền nghĩ, sao con gái nhà mình lại tin tưởng mẹ như vậy, một chút bí mật cũng không có."

Mẹ Kỷ vừa cười, vừa nhìn cô.

"Mẹ," Kỷ Minh Tranh hơi động cánh tay, để bà quấn quanh dễ dàng hơn, "Con đổi phòng đựng đồ thành phòng để quần áo rồi."

"Hả?" Động tác quấn sợi len của mẹ Kỷ dừng lại, "Con chẳng có quần áo mấy."

"Bởi vì, cô ấy có rất nhiều quần áo."

Mẹ Kỷ không nói lời nào, cúi đầu hết sức chuyên chú quấn lấy sợi len, sợi len nho nhỏ chậm rãi lớn lên, giống như Kỷ Minh Tranh nho nhỏ nắm tay, rõ ràng còn ở ngày hôm qua, mắt nhìn, đã trưởng thành rồi.

Bà sụt sịt mũi, bởi vì lớn tuổi mà da cổ có chút khô khốc co rút lại một chút.

Nhưng bà vẫn dịu dàng tiếp tục chủ đề vừa rồi.

"Mẹ đã nghĩ, làm sao có thể không có bí mật chứ, nếu con bé lớn lên, luôn có bí mật, hơn nữa, còn có thể lừa mẹ."

Bà tháo kính lão xuống, lau mắt một cái, cũng không biết là nhìn chằm chằm sợi len, làm đến khó chịu, hay là cái khác.

Kỷ Minh Tranh biết rất rõ, đã sớm biết đối phương là một cô gái, cố ý hay vô tình che giấu chi tiết này.

Kỷ Minh Tranh không nói gì nữa, nhìn đường nét trên tay mình giảm dần, tốc độ nhanh hơn lúc nãy một chút.

Tay mẹ Kỷ có chút run rẩy, nhưng sau khi nhanh chóng vòng hai vòng, lại khôi phục tốc độ vừa rồi, vững vàng, thản nhiên.

"Tên là Bành......" Bà nhẹ giọng hỏi.

"Bành Hướng Chi." Kỷ Minh Tranh nói.

"Ừ." Mẹ Kỷ gật đầu.

"Trước hết đừng nói cho ba con biết." Bà lại nói.

Ngón tay Kỷ Minh Tranh hơi cuộn tròn, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, mặc dù cô không có biểu cảm gì, nhưng mẹ Kỷ vừa ngước mắt lên nhìn, liền đau lòng, bởi vì từ nhỏ đến lớn, gần như rất khó thấy Kỷ Minh Tranh lúng túng, vào lần đầu tiên nhắc tới Bành Hướng Chi, nói nàng mang đến gợn sóng cho chính mình, động tác mười ngón đan vào nhau là lần đầu tiên.

Ngón tay này cuộn tròn, động tác ngón cái hơi vuốt ve khớp ngón trỏ là lần thứ hai.

Hai người trầm mặc một lúc, mẹ Kỷ nói: "Vào 9 năm trước, mẹ cũng rất trẻ, khi đó rất thích xem phim, cũng xem qua "Hỉ yến".

"Sau đó lại xem "Saving face", còn có "Chuyện tình sau núi" rất nổi tiếng." Bà cố gắng không buồn, nhưng nói xong lời cuối cùng vẫn nghẹn ngào.

"Khi đó xem "Saving face", trong đó có cô gái nói với mẹ mình: 'Mom I love you, I am a gay'. Mẹ cô gái nói, 'Sao con có thể nói với mẹ cả hai điều này cùng một lúc chứ? Sao con vừa nói yêu mẹ vừa làm tan nát trái tim mẹ chứ?'"

Vành mắt Kỷ Minh Tranh đỏ lên.

Mẹ Kỷ quấn lấy sợi len: "Khi đó mẹ không hiểu, mẹ nghĩ, why not?"

Giọng Anh xinh đẹp của bà lúc này hơi run rẩy.

"Bây giờ mới cảm thấy, mẹ cũng không sáng suốt như vậy, nghe được vẫn có chút buồn."

Lo lắng trước kia là lo lắng, sau khi nghe được đối phương là con gái, lo lắng thành sầu lo, thành sợ hãi.

"Không dễ đi đâu, Tranh Tử." Bà buông sợi len, cầm lấy khăn giấy, quay lưng lau nước mắt.

Bà nghe thấy Kỷ Minh Tranh ở sau lưng yên lặng cắn môi nhịn nước mắt, mặc dù cô không phát ra âm thanh gì, nhưng bà là mẹ của cô, bà biết.

Một sợi tóc của Kỷ Minh Tranh đau nhức, bà đều biết.

"Mẹ." Kỷ Minh Tranh nhẹ nhàng gọi bà.

"Con bé nghĩ thế nào, con bé có thể ổn định với con chứ?" Mẹ Kỷ đưa lưng về phía cô, hỏi.

Kỷ Minh Tranh hơi dừng lại một chút, nói: "Vâng."

Mẹ Kỷ bởi vì những lời này có chút kiềm chế không được, bà vùi đầu che mắt nói: "Mẹ vẫn rất lo lắng cho con, con một chút khuyết điểm cũng không có, cũng chưa bao giờ không nghe lời, mẹ vẫn nghĩ, vẫn nghĩ, làm sao có thể có đứa trẻ ngoan như vậy, lúc nào có thể cho mẹ một điểm mấu chốt hay không?"

"Lo lắng cho sức khỏe của con, lo lắng rất nhiều tình huống, thời kỳ mãn kinh, xem TV thấy một sinh viên xuất sắc đang yên lành thì bị xe đụng, mẹ lo lắng nhiều ngày không ngủ được, lưng đầy mồ hôi, sau đó mẹ đã đi cầu bình an cho con, dì con nói rất lỗi thời, không có người trẻ tuổi nào mang theo trên người, nhưng mẹ nói Tranh Tranh sẽ mang theo."

"Còn lo lắng con không vui, lo lắng con không yêu đương, lo lắng ba mẹ đi rồi không ai chăm sóc con."

"Tranh Tranh, lần này con không nghe lời mẹ, cho mẹ một thử thách, mẹ lại buồn, lại kiên định."

Mũi Kỷ Minh Tranh đỏ lên, chớp mắt một cái, nước mắt lăn xuống, cô ngồi qua ôm mẹ mình, đưa khăn giấy cho bà.

Mẹ Kỷ nhận lấy, hỉ mũi, vẫn là nói: "Đừng nói với ba con, cũng đừng nói với bà nội."

"Vâng."

"Lau mặt đi, đừng khóc nữa Tranh Tranh." Mẹ Kỷ lau khoé mắt, vỗ vỗ tay Kỷ Minh Tranh.

"Vâng."

--------------------

Bộ phim của đạo diễn Lý An: "Hỉ yến", "Chuyện tình sau núi".

Bộ phim của đạo diễn Ngũ Tư Vi: "Thể diện" (Saving face).

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.