Giây trước vừa mới nói nhớ, giây sau Chu Tự Hằng đã xuất hiện ngay trước mắt cô.
Cậu cầm theo bó hoa hồng, bộ đồ đen phá vỡ ánh đèn mờ ảo, Minh Nguyệt cảm thấy hết thảy đều không chân thật, dường như đó chỉ là ảo ảnh, cô khẽ vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Chu Tự Hằng.
Động tác của cô cực kì cẩn thận xen lẫn rụt rè, như sợ sẽ chạm vỡ giấc mộng này.
Chu Tự Hằng chống cằm lên vai cô, chóp mũi cọ nhẹ vào cổ cô, cúi đầu cười rộ lên, sau đó lại cầm tay cô rồi đưa lên môi hôn, đặt bó hoa hồng vào tay cô, dịu dàng dặn: “Cầm chắc nào, đừng ngẩn người ra nữa, cẩn thận hoa rơi xuống đất đấy.”
Tâm tư bị vạch trần, Minh Nguyệt xấu hổ cực kì.
Bàn trang điểm của cô ở góc trong phòng nghỉ, xung quanh không có ai, tiếng nhạc loáng thoáng truyền đến từ phía sân khấu, nếu Chu Tự Hằng không vào đây thì có lẽ cô sẽ đi xuống hàng ghế khán giả, ngồi xem các thí sinh khác biểu diễn, nhưng bây giờ ý định này đã tan biến sạch rồi.
Hai tay Minh Nguyệt ôm lấy bó hoa, cúi đầu đếm mấy lần, tổng cộng có 11 bông, bông nào cũng rất đẹp, tựa như những vũ nữ đang tung váy nhảy múa vậy, mà con số 11 rất dễ khiến cho người ta liên tưởng đến mấy câu như “một lòng một dạ” hay “một đời một kiếp”.
Minh Nguyệt rất vui, cô hít hà hương hoa, áp vào lồng ngực Chu Tự Hằng, nói: “Em thích hoa anh tặng lắm.”
Chu Tự Hằng cũng rất vui với hành động dựa dẫm của Minh Nguyệt, cậu thuận thế bế cô lên, chiếm ghế ngồi của cô, để cô ngồi lên đùi mình.
Vì Minh Nguyệt rất nhẹ nên cậu chẳng tốn chút sức nào, động tác thuần thục như đã quá quen thuộc rồi.
“Chỉ thích hoa anh tặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-tai-vang-trang-gay-hoa/2375645/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.