Vành tai Minh Nguyệt vừa trắng vừa mềm, vì sợ đau nên không bấm lỗ tai, nhìn đơn thuần tựa như mộtviên ngọc nhuộm sắc hoa đào.
Làm cho người ta nhìn vào mà muốn yêu thương.
Cho nên Chu Tự Hằng không thể ngừng cắn, còn dùng răng day nhẹ, đưa đầu lưỡi ra liếm, say sưa không biết chán.
Minh Nguyệt cảm thấy đầu óc đã trở nên mơ màng, hôm nay chân cô không hiểu sao mà cứ nhũn ra, tay cũng không có sức, hộp sữa chua mà cô đã nắm chặt cũng bị rơi xuống sàn.
cô nhỏ giọng kêu lên: “Chu Chu…”
Nửa câu sau là “Sữa chua rơi rồi!”
cô nghĩ sữa chua sẽ làm bẩn sàn, cho nên mới lên tiếng nhắc nhở, muốn Chu Tự Hằng buông cô ra để cô còn dọn dẹp.
Nhưng hiển nhiên là Chu Tự Hằng không cho cô có cơ hội làm việc đó.
cô vừa mới gọi một tiếng “Chu Chu”, bằng chất giọng nhỏ nhẹ nũng nịu, kèm theo một chút run sợ, tựa như những bông hoa yếu ớt đang vừa khóc vừa kể lể khi vừa bị một cơn mưa lớn xối xuống vậy, thật sựrất đáng thương.
Sợi dây cung trong đầu Chu Tự Hằng lập tức bị cắt đứt, cậu ôm eo cô kéo về sau, nghiêng người đè côxuống bàn làm việc rộng rãi.
Eo của Minh Nguyệt rất thon, lại có sự mềm dẻo, nên dù có ngửa người ra thì cũng không bị đau, Chu Tự Hằng buông tha cho vành tai cô, hai tay chống hai bên giam cô lại dưới thân, những nụ hôn dày đặc không ngừng rơi xuống cổ rồi dần di chuyển đến đôi môi cô.
“Quy tắc ngầm…là như thế này sao?” Minh Nguyệt mơ màng mở to mắt, nỉ non nói.
“Đúng rồi, cô thư kí bé nhỏ của anh ạ.” Chu Tự Hằng đáp, kéo tay cô lên để cô bám vào vai mình, mà cô thư kí bé nhỏ cũng cực kì nghe lời, rất biết phối hợp với động tác của cậu.
Chu Tự Hằng nói thật với cô: “Từ khi yêu em, anh đã nghĩ đến những chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deu-tai-vang-trang-gay-hoa/2375643/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.