Chương trước
Chương sau
Hơn 9 giờ tối, một chiếc xe việt xã Mercedes-Benz phóng ầm ầm trên đường rồi đỗ "xịch" lại trước bãi đỗ xe của quán bar được mệnh danh là chốn phong lưu, xa hoa bậc nhất thành phố Tinh - "Tinh Dạ Hoàn Vũ".

Từ trong xe bước ra "Hắc - Bạch song sát"

Ồ không ~ Là Lạc Thu Bạch trong bộ âu phục màu trắng và Mai Như Ngọc trong chiếc áo khoác da và quần bó màu đen bước ra.

Lúc này sắc mặt của Lạc Thu Bạch cũng không khá hơn là bao so với bộ âu phục màu trắng đang mặc. Vừa xuống xe, hắn đã liếc nhìn cậu đồ đệ bên cạnh mình, rồi vội quay đi giống như vừa bị cái gì đó rất kinh khủng đâm xuyên qua mắt.

Kinh khủng quá!!!

Khủng khiếp đến độ không dám nhìn!!

Lạc Thu Bạch trăm triệu lần không ngờ được đồ đệ nhỏ nhà hắn lại ngụy trang đến độ trang điểm thành cái loại đức hạnh như này.

Cũng không phải là bộ dạng này xấu xí gì cho cam.

Dựa theo phong cách Punk rock đen tối mà nói thì đồ đệ nhỏ nhà hắn tuyệt đối có thể xếp vào hàng mỹ nhân đẳng cấp.

Nhưng Lạc Thu Bạch thân là một nghệ thuật gia dương cầm cổ điển, thực sự không thể đánh giá cao loại trang phục theo phong cách punk rock này.

Hắn cảm giác như tâm hồn mình bị ô nhiễm kim loại nặng.

Vì vậy sau khi lên xe, không cần đến lượt Tư Không Tịch dùng lời nói khiêu khích chú nhỏ của mình, bởi chính linh hồn của chú nhỏ nhà hắn đã không yên ổn nổi rồi. Nhìn thấy chú mình bồn chồn không yên, Tư Không Tịch quyết định không tiếp tục ngồi trên xe chọc tức chú mình nữa. Nhưng phạt thì vẫn phải phạt.

"Tinh Dạ Hoàn Vũ" là quán bar cuối cùng có khả năng xuất hiện thiên tài thổi Saxophone Souna.

Hai quán bar trước, hai người bọn họ đều đã chăm chú lắng nghe màn trình diễn của bốn nghệ sĩ saxophone, nhưng đều bị Lạc Thu Bạch phủ quyết.



Mai Như Ngọc cũng cảm thấy kia bốn cái tay thổi saxophone có lẽ không phải là người họ đang tìm kiếm. Dù gì cũng là người được bồi dưỡng tế bào âm nhạc suốt mười mấy năm, cậu có thể biết một người có tài năng âm nhạc hay không, biểu diễn có tốt hay không?!

Mặc dù sư phụ nói người kia thổi saxophone rất bình thường, không có thiên phú bằng thổi souna. Nhưng đối với vị âm nhạc gia đẳng cấp thế giới như Lạc Thu Bạch hai từ "bình thường" nghĩa là không bình thường với người bình thường mà thôi.

Thậm chí có khi đã đạt tới mức thiên tài rồi cũng nên.

Thế nên bốn người kia hẳn không phải là người bọn họ cần.

Vậy là chỉ còn lại một quán bar cuối cùng.

Việc tìm người trong hai quán bar đầu tiên hầu như suôn sẻ, ngoại trừ việc sau khi hai ngươi bước vào quán bar. À không chủ yếu là sau khi Mai Như Ngọc bước vào quán bar đã thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người. Cơn bão tố cuồng phong đam mê sắc đẹp khiến bọn họ xém chút nữa không ra được ngoài, ngoài ra thì những cái khác đều rất thuận lợi.

Cho nên lúc bước vào quán bar thứ ba, Mai Như Ngọc cùng Lạc Thu Bạch cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ lại bắt đầu một quá trình quen thuộc, gọi một ly rượu, nghe một hai bài hát rồi đi mà thôi.

Ngay cả Tư Không Tịch cũng cảm thấy chắc cũng không có kết quả gì. Dù sao thì hai quán bar trước, hai người này chỉ mất nửa tiếng là ra rồi, nên hắn ngồi trong xe xem kịch bản, nhìn tin nhắn của hai người trong Wechat, cũng không theo vào nữa.

Nhưng lúc này, Tư Không Tịch đã đợi gần một tiếng cũng không thấy có người đi ra.

Hắn ngồi trong xe đóng lại cuốn kịch bản, nhíu mày.

Ngay khi Mai Như Ngọc và Lạc Thu Bạch bước vào đại sảnh của "Tinh Dạ Hoàn Vũ" đã bị bầu không khí sôi động bên trong làm cho giật mình.

Một trong hai quán bar trước, một quán bar theo phong cách nhẹ nhàng, an tĩnh, một quán bar khác cũng có sàn nhảy và khu vực đèn led mờ mờ nhưng không có nhiều người như ở nơi này. Quan trọng nhất là bầu không khí bùng nổ cả khán phòng này, Mai Như Ngọc ngay lập tức cảm thấy rằng nó phù hợp với bộ trang phục mà cậu đang mặc.

Nhưng không khí quá sôi động cũng sẽ mang lại chút rắc rối.

Bời vì khán giả đang đắm mình trong những khúc rock & roll sôi động, tiếng trống và guitar điện chói tai, sao có thể nghe được tiếng Saxophone nữa?!

Mai Như Ngọc và Lạc Thu Bạch cố gắng vượt qua đám đông sôi động trên sàn nhảy và ngồi xuống một góc yên tĩnh hơn, liền nhìn thấy trên bục âm nhạc, các nhạc công cũng đang rung đùi, uống bia,... và một tay chơi Saxophone văn nhã, đeo kính gọng vàng trông rất lưu manh.

"Sư phụ à, như này không được đâu! Chỗ này quá ồn, xem ra cái sàn nhảy này không ngừng lại được. Không bằng con đi kêu cái tay chơi sax kia xuống đây, chơi một đoạn cho chúng ta nghe được không?"

Có phải là kim cương thật hay không, chỉ cần thổi một khúc là biết rồi.

Lạc Thu Bạch liếc nhìn chỗ bên phải cách sàn nhảy không xa, cảm thấy cả đôi mắt lẫn linh hồn của mình lại bị đâm mạnh, vội vàng xua tay gật đầu: "Ôi ~ Ồn chết sư phụ mất thôi! Con nhanh gọi hắn qua đây thổi cho chúng ta nghe một khúc xong rồi đi về. Hắn không chịu qua đây thì cứ bảo là sư phụ cho nhiều tiền. Con nhanh đi đi!"

Đúng là đầu óc hắn bị úng nước rồi mới nghĩ ra cách lại đây tìm người, đêm nay có khi hắn gặp ác mộng âm nhạc mất thôi.

Nhìn thấy sư phụ mình đau đầu như thế, Mai Như Ngọc không khỏi cười vài tiếng sau đó đi về phía bục âm nhạc. Chỉ là chỗ bọn cậu cách chỗ đó hơi xa, Mai Như Ngọc muốn đi đến bục âm nhạc nhất định phải đi ngang qua quầy bar bên cạnh và một nửa sàn nhảy. Vì thế cậu không có cách nào che giấu được nhan sắc diễm lệ, eo nhỏ, chân dài của mình, không ngoại dự đoán cậu bị người ta chặn lại ở quầy bar.

"Người đẹp à, từ lúc em bước vào đây anh đã chú ý đến em rồi."

Người ngăn Mai Như Ngọc lại là một tay mắt xếch, tóc xịt keo bóng lộn. Hắn mặc một bộ âu phục bình thường, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ trị giá khoảng một triệu USD. Tuy đôi mắt xếch của hắn ta nhìn có chút u ám nhưng tổng thể khuôn mặt của anh ta không hề xấu, chỉ là...... trông không khác gì mặt người dạ thú.

"Anh còn tưởng nay sẽ phải ra về tay không như mất hôm trước, không ngờ có thể gặp được người yêu kiềm diễm lệ như em."

"Anh muốn mời em uống một chén."



Mai Như Ngọc nhìn kia ly cocktail đủ màu sắc trước mắt, từ chối: "Xin lỗi, tôi tới đây tìm người, không phải đến để uống rượu."

Mai Như Ngọc nói xong muốn xoay người rời đi, lại bị người đàn ông nắm chặt lấy tay.

Lúc người đàn ông này nắm lấy cổ tay cậu, có vài người cạnh đó cũng vây cậu lại, vô tình cố ý cản đường cậu lại.

Mai Như Ngọc: "??!"

Cái tình tiết "cưỡng đoạt dân nam" hay chiếu trên phim truyền hình cuối cùng cũng xảy ra trên người cậu rồi sao?!

Lúc này mình có nên vừa tức giận, vừa xấu hổ, sau đó phản kháng dữ dội, trợn tròn mắt không nhỉ? Tiếc quá cái tên này xấu quá không muốn nhìn thẳng mặt? Nếu đổi thành anh người yêu Tư Không Tịch của cậu, thì chính là phân cảnh gặp gỡ lần đầu của nam - nam chính tiêu chuẩn trong phim thần tượng máu chó!

Những ý nghĩ linh tinh này nhanh chóng lướt qua đầu Mai Như Ngọc, người đàn ông kia mỉm cười nói: "Chẳng mấy khi có một lần tình cờ gặp gỡ, cho nhau chút mặt mũi khó vậy sao!?"

Mai Như Ngọc mỉm cười nhìn lại hắn.

Tay mắt xếch tưởng nụ cười này của cậu là thể hiện sự yếu đối, vừa định đưa ly rượu trong tay đến bên miệng Mai Như Ngọc, thì Mai Như Ngọc vung tay phải lên.

Đàn em của tên mắt xếch: "!!"

Mấy người khác định bước lên, Mai Như Ngọc đã xắn ống tay áo khoác da lên, để lộ chiếc đồng hồ nạm kim cương phiên bản giới hạn mới nhất, chòi mù mắt người khác.

"Người anh em này, tôi thực sự không muốn uống cái loại rượu trộn lẫn đủ loại sắc hương vị này. Mà ba tôi cũng không cho phép tôi tùy tiện uống rượu người khác đưa. Hay là người anh em cũng giữ chút mặt mũi cho tôi được không?!"

Mặt tên mắt xếch biến sắc khi nhìn thấy chiếc đồng hồ kim cương màu xanh ngọc giá gấp 8 lần đồng hồ của hắn, lại còn nghe thấy Mai Như Ngọc nhắc đến ba mình, hắn lập tức ngậm miệng. Nhìn bộ dáng yêu nghiệt của cậu, trong đầu hắn lướt qua đủ 108 loại quan hệ "ba-con", sau đó nể tình thu tay lại, tự uống cạn ly rượu đủ màu sắc kia: "Ba em nói đúng, là tại anh quá lỗ mãng."

Mai Như Ngọc gật đầu hài lòng.

Mọi người đều nói quán bar là nơi dễ dàng thu hút kẻ xấu, tên này trông vẫn còn biết điều chán.

Ít nhất hắn ta cũng mất không đến nỗi mất não, biết giữ thể diện cho bản thân mình.

Sau đó Mai Như Ngọc thuận lợi đến được bục âm nhạc, thuận lợi dắt tay chơi Saxophone kia đến góc an tĩnh của thầy trò cậu.

Trên đường trở về tuy vẫn còn vài trai xinh, gái đẹp đứng ra cản bước cậu, nhưng đã bị Mai Như Ngọc linh hoạt từ chối. Xuất thân là công tử con "vương" mấy thủ đoạn từ chối của Mai nam thần như cá gặp nước, không có gì làm khó được cậu.

Tề Dương Phong ngoan ngoãn thổi cho Lạc Thu Bạch và Mai Như Ngọc ba khúc Saxophone, bất kể là hai vị "lão gia" này muốn cái gì hán đều vô cùng phối hợp.

Nếu trong trường hợp khác, muốn hắn độc diễn như này, ít nhất cũng phải đưa hắn 6 củ, nhưng trùng hợp vừa rồi Tề Dương Phong nhìn thấy toàn bộ quá trình Mai Như Ngọc bị tên mắt xếch kia chặn đường sau đó hạ đo ván tên đó.

Những người làm việc ở quán bar lâu năm như hắn điều cơ bản nhất phải hiểu đó là nhìn người khác để kiếm cơm ăn.

Tên mắt xếch kia tên là Chu Lang, được mệnh danh là kẻ đi săn tàn ác nhất "Tinh dạ hoàn vũ". Tên này, già trẻ, lớn bé, trai gái đều xơi tất, chuyên ẩn mình trong đêm tối để săn được mỹ nhân. Chú của Chu Lang chính là ông chủ của "Tinh dạ", nhà họ Chu ở thành phố Tinh cũng thuộc gia tộc tương đối có địa vị. Cho nên những người bình thường bị hắn nhìn trúng không ai có thể trốn thoát. Bất kể là năn nỉ ỉ ôi, hay dùng thủ đoạn hèn hạ, chỉ cần không đạt được mục đích nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhưng một người tàn nhẫn, không ai dám đắc tội như vậy, nhưng người vừa rồi lại chỉ cần chút thủ đoạn nhỏ đã có thể thoát thân.



Cái khác Tề Dương Phong không dám khẳng định, nhưng ít ra hắn có thể khẳng định gia cảnh nhà người này không tầm thường, là người hắn không thể động vô.

Những người không thể trêu vào đều là ông lớn, người ta bảo mình thổi thì cứ thổi thôi, dốc hết sức mà thổi. Dù sao cũng không phải bắt hắn thổi kèn souna.

Tề Dương Phong mới thổi được ba khúc đã bị kêu ngừng lại, sau đó hai ông lớn liếc nhau rồi đồng thời quay qua nhìn hắn, ánh mắt này khiến hắn có chút lo sợ.

Tề Dương Phong còn chưa biết nói gì thì người mặc đồ âu trắng đã cất lời: "Cậu học Saxophone ở trường nào?"

Tề Dương Phong sửng sốt: "Học viện âm nhạc thành phố Tinh ạ."

Lạc Thu Bạch nhếch miệng: "Ồ ~ Vậy có biết thổi kèn souna không?"

Tề Dương Phong: "!!!"

Tề Dương Phong còn mải khiếp sợ không biết mình bị lộ từ lúc nào còn chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một cô gái say khướt đang cầm ly rượu đổ hết lên cổ vai của Mai Như Ngọc.

Cô gái này lại còn định vươn tay ôm lấy cổ Mai Như Ngọc, nhưng cô nàng đã bị Mai Như Ngọc ghép vỏ hẩy ngã dúi dụi xuống sô pha không chút thương tiếc.

"VCL! Mẹ nó con ma men xấu đau đớn này từ đâu chui ra vầy?!! Ghê chết ông đây rồi!!"

Cô nàng giả vờ say xỉn: "......."

Bà đây xinh đẹp, quyến rũ, eo nhỏ, đường cong chữ S như này, mẹ nó xấu chỗ nào?!

Đồng bọn đã chuẩn bị xong: "......"

Ê cái này so với tưởng tượng không có giống nhau à nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.