Mai Như Ngọc bị một hương thơm lạ gọi dậy.
Cậu mơ thấy mình đuổi theo một bàn đồ ăn Mãn hán toàn tịch, nhưng đuổi hoài cũng không chạm tới. Đột nhiên mở to mắt lại ngửi thấy hương thơm nồng đượm phiêu du trong không khí còn không kịp phản ứng lại, giống như chưa thoát khỏi giấc mơ.
"Mùi này.... Hình như là xương sườn..."
Mai Như Ngọc lẩm bẩm một câu, mới đột nhiên hoàn hồn. Nhận ra hình như là đầu bếp Tư Không Tịch mời đến làm cơm, mà hình như cũng làm xong rồi.
Quay đầu xem giờ, đã 11 giờ rưỡi rồi. Quả nhiên là đã đến giờ ăn trưa.
Đợi đến lúc Mai Như Ngọc loay hoay rửa mặt, mặc bộ đòi ngủ vào bước xuống lầu, liền liếc thấy Tư Không Tịch đang đứng bên cửa sổ. Bộ đòi ngủ cũng không làm khó được vóc dáng thon dài của hắn, đứng nơi đó trông không khác gì một bức tranh phong cảnh sống động.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Tư Không Tịch quay đầu: "Em tỉnh rồi hả? Chờ thêm lát nữa mới có cơm trưa. Uống miếng nước trước đi."
Mai Như Ngọc gật đầu rồi lại lắc đầu, đi về phía Tư Không Tịch, ngó ra ngoài cửa sổ: "Anh đứng đây nhìn gì vậy?"
Bên ngoài cửa sổ là đường rẽ vào khu biệt thự và rừng cây xanh mướt cách đó không xa.
Mai Như Ngọc nhìn thấy dường như ở chỗ rừng cây có vài nhân viên an ninh đang tụ tập ở đó.
"Chỗ đó có vụ gì vậy?"
Giọng nói của Tư Không Tịch có chút lạnh: "Paparazzi. Nhưng gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dep-qua-toi-nhin-khong-noi/1912440/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.