Cho đến khi hai chacon họ đã rời đi thật lâu, Trình Vũ Phỉ vẫn còn đứng tại chỗ, cô hìnhnhư hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, có một đứa trẻ đứng ở trước cửa nhà cô, nói với cô bé tới tìm ba mình, mà đứa bé kia lại gọiAn Diệc Thành là ba.
Một tiếng ba của đứa nhỏ ấy khiến tronglòng cô giống như có thứ gì đó bị vỡ nát ra, những thứ kia bị nổ tungtừng mảnh vụn găm vào ngũ tạng của cô đau điếng, nó nổ tung chỉ trongmột cái chớp mắt, hình như nó còn mang đến khí nóng, khiến tim cô khôngthể chịu nổi đựng nổi sức nóng đó, nhưng khó chịu nhất vẫn là tim cô,trừ chỗ đó những chỗ khác lại có phần nhiệt độ siêu thấp, vì vậy cựclạnh cực nóng tập trung cùng một chỗ, làm cô cảm giác một giây kế tiếpmình cũng sẽ té xỉu.
Cô còn là đứng ở nơi đó, vào giờ khắc nàynếu có người thấy cô nhất định sẽ bị cô dọa, sắc mặt của cô bây giờ rấtnhợt nhạt, thêm nữa thân thể ở đây cũng không ngừng run rẩy, cuối cùngcô cũng không chịu đựng được nữa thân thể trượt ngã xuống đất.
Một lúc lâu, cô mới phản ứng được, từ dưới đất đứng dậy, cô không nhớ nổi đã bao lâu mình không bị luống cuống như vậy rồi.
Đứa bé, sáu tuổi, con của An Diệc Thành.
Nếu như đứa bé của cô vẫn còn, vậy bé cũng đã lớn như thế, có thể gọi anhlà ba, sau đó gọi cô là mẹ giống như vậy hay không? Có chút đau đớn, bởi vì quá đau, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dep-nhat-chinh-la-yeu-em/1976823/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.