Trình Vũ Phỉ khôngnghĩ tới, cô nhanh như vậy sẽ nhìn thấy thằng bé kia, thì cậu đã đứng ởtrước cửa nhà cô, khi cô đi mua thức ăn trở về nhìn thấy cậu thì kinhngạc thật lâu, mặc dù loại kinh ngạc này đã sớm không nghiêm trọng bằnglần đầu tiên nhìn thấy cậu nữa, nhưng cũng vẫn làm cho toàn thân côkhông nhịn được mà cứng đờ lại, nếu như không phải là tim cô khỏe mạnh,thì đồ ăn trong tay cô, có thể sẽ rơi xuống đất. Cô chậm rãi bước tớigần cậu, hé miệng muốn nói gì đó, lại muốn đưa tay ra chạm vào cậu,nhưng mà cô đều không có làm.
An Minh Gia cũng nhìn cô, lại nhìn đồ ăn trong tay cô, "Dì ơi, con đói bụng."
Cậu xoa bụng của mình, cậu đã đợi ở nơi này được một lúc lâu rồi. Đã đượcnghỉ đông từ lâu, ba lại đi công tác, chú Bảy có lẽ thật sự đi Sa mạcSahara rồi, cũng đều không có gọi điện thoại cho cậu, cậu ngẩn ngơ ở nhà thật quá nhàm chán, vì vậy năn nỉ chú lái xe đưa cậu tới nơi này, cậuđã cam đoan với chú lái xe, đợi lát nữa nhất định sẽ về nhà, để chú láixe ngàn vạn lần đừng nói cho ba cậu, cậu còn cùng chú lái xe đóng dấunữa, chú lái xe không thể đem nói chuyện này ra.
Nhưng mà cậucũng biết, chú lái xe hơn phân nửa sẽ không nghe theo cậu, cho nên cậudùng giọng nghẹn ngào nói với chú lái xe, "Con muốn tìm mẹ của con,nhưng ba con nhất định không cho phép, nhưng con thật muốn tìm bà ấy,con không muốn làm một đứa bé không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dep-nhat-chinh-la-yeu-em/1976810/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.