“ Sao vẫn chưa tỉnh vậy anh?” Bảo Hân sốt ruột kéo áo Đức Anh
Đức Anh vỗ nhẹ vào tay cô “ Đây là câu thứ 20 rồi đấy, anh đã nói rồi chờ thêm chút nữa, em ấy tỉnh ngay bây giờ”
Nó nhắm mắt nằm yên trên giường bệnh cũng được hơn một ngày rồi. Ngay sau khi ngất ở hội trường, không bao lâu sau lại lên cơn sốt, mặt mũi tái nhợt toát đầy mồ hôi khiến mọi người phát hoảng. Đặc biệt là anh, suốt thời gian nó nằm viện anh chưa hề rời đi, một mực ở cạnh nó đến khi tỉnh lại. Anh cũng không quên tự trách mình, biết cơ thể nó vốn yếu rất dễ bệnh nhưng lại thản nhiên để nó làm việc vất vả.
Anh nói đều đều “ Ba mẹ về rồi, hai người cũng nên về đi, ở đây có anh rồi”
“ Anh cũng nên nghỉ ngơi một chút đi, cứ như thế này người tiếp theo bệnh sẽ là anh đó” – Đức Anh nhíu mày khuyên nhủ
“ Phải đó, hay cứ để chúng em ở đây trông chừng nó, lúc tỉnh dậy ngay lập tức báo cho anh được không?” Bảo Hân cũng đồng tình
Anh lắc đầu “ Không cần, hai đứa về đi anh muốn ở lại đây”
“ Nhưng…..” Bảo Hân chưa kịp nói hết đã bị Đức Anh ngăn lại “ Vậy được rồi, anh chú ý mình một chút, khi nào em ấy tỉnh thì báo với bọn em một tiếng”
Thấy anh gật đầu thì cũng dắt Bảo Hân bước ra ngoài
Anh ngồi bên giường đưa mắt nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của nó thì không khỏi đau lòng. Cũng may không có nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deo-nhan-roi-la-phai-cuoi/578139/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.