Bước ra khỏi thư phòng, anh đi thẳng đến phòng của nó, không nói không rằng kéo tay nó đi. Về phía nó còn đang mải mê đọc cuốn tạp chí trên tay lại bị lôi một mạch đi như một con búp bê thì không khỏi bất mãn nhưng cũng chỉ dám nuốt lại phía sau.
Không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ trong xe, nó lên tiếng phá tan sự im lặng bằng sự bất mãn “ Anh rốt cuộc bị sao vậy? Cứ như vậy định chiến tranh lạnh?”
Nó không hiểu anh bị sao, trước đó vẫn còn ôm nó cười dịu dàng vậy mà hiện tại lật mặt nhanh như vậy, suốt đường đi cứ bày ra bộ mặt lạnh lùng đáng ghét nữa.
Lúc này anh mới thở dài một tiếng quay qua xoa đầu nó “ Xin lỗi em, chỉ là có một số chuyện mà thôi”
Nó khoanh tay trước ngực thản nhiên hỏi “ Ông nói với anh cái gì?”
Anh nhìn nó rất lâu lại nhớ đến lời ông nói ‘ Con bé không hề nhận thấy được bản thân mình thay đổi chỗ nào. Tốt nhất đừng để nó biết, để mọi chuyện cứ diễn ra tự nhiên đi đề phòng có chuyện xảy ra’
“ Không có gì, ông nói em dạo gần đây nghịch ngợm gây không ít phiền toái cho người. Kêu anh thu phục gấp”
Nó hừ một tiếng sau đó nói “ Mà sao anh về sớm vậy? Không phải nói sẽ về muộn hơn sao?”
“ Em không muốn anh trở về?”
“ Không có… Chỉ là hơi bất ngờ chút thôi” – Nó lắc đầu sau đó lười biếng chống tay lên cửa xe ngắm nhìn cảnh vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deo-nhan-roi-la-phai-cuoi/578135/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.