Sáng sớm hôm sau
Như một thói quen, trước khi tỉnh dậy nó đều quơ tay về phía bên cạnh. Trống không? Nó biết nó luôn là người dậy trễ hơn anh, luôn thức dậy trong trạng thái một mình nhưng hôm nay ngoại lệ, rõ ràng nó dậy sớm mà. Vội quay sang nhìn chiếc đồng hồ xanh lam đặt cạnh giường 6:00, sớm như vậy lại không thấy anh, anh đã đi đâu? Lục lại trí nhớ nó chợt nhớ ra hình như tối hôm qua anh có ra ngoài. Chẳng lẽ cả đêm qua anh không về sao? Nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, nó bước xuống lầu
“ Cô chủ, sớm vậy sao mau lại đây ăn sáng” – Dì Lan nhìn nó ngạc nhiên
“ Dạ”- Nó cười rồi bước xuống, mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy anh liền hỏi “ Dì ơi, anh Tuấn đâu rồi ạ?”
“ Cậu chủ ra ngoài từ tối qua đến giờ vẫn chưa thấy về” – Dì Lan nói
“ Liệu có phải công ty xảy ra chuyện gì không?”-Nó lẩm bẩm đồng thời cũng cố gắng lục lại kí ức một lần nữa. Ở công ty đâu có xảy ra chuyện gì? Bản thân là thư kí nên nó luôn nắm bắt mọi thông tin. Chợt một chi tiết xẹt qua trong đầu nó. Hình như tối qua anh có nhận được điện thoại từ ai đó. Lúc nó đó đang lim dim ngủ tuy nhiên vẫn nghe được một chút. Hình như anh có nói Cô ấy ở đâu? Đúng chính là câu đó. Vậy là ai chứ? Đang trầm tư suy nghĩ thì giọng anh vang lên
“ Bà xã, hôm nay dậy sớm vậy?” – Với một nụ cười nhàn nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deo-nhan-roi-la-phai-cuoi/578097/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.