Thời gian trôi cũng thật nhanh thoáng cái đã hai tuần, kì thi của nó cũng đã tới. Kể từ lúc anh đi đến giờ, nó dốc toàn bộ tâm trí vào việc ôn tập, ăn cầm vở, uống cầm sách, vừa học thuộc vừa ngủ nói chung là cuộc sống trong những ngày ôn thi của nó phải nói là khắc nghiệt. Nó và anh cũng hay liên lạc với nhau, chủ yếu là do anh nhớ nó nên chủ động gọi thì nó mới để ý chứ nếu không nó cũng quên béng mất rằng phải liên lạc cho anh.
Tối trước hôm thi
Vẫn như thường ngày, cầm trên tay phải một quyển sách, cầm trên tay trái một cuốc vở ghi miệng lại lẩm bẩm học thuộc bài một cách gấp rút thì "reng reng reng" điện thoại của nó reo lên, dời tầm mắt khỏi những thứ đang cầm trên tay đến chiếc điện thoại màu tím nhạt ở trên bàn, nó cười nhẹ, là anh.
- Thế nào hả ông xã? - Nó cười cười
- Mai em thi? - Anh hỏi
- Vâng, sợ thật đấy - Nó thở dài
- Sợ gì chứ? Ôn tập cho tốt vào. Em thử thi trượt xem, biết tay anh - Anh nghiêm khắc
- Đó, anh cứ như thế thì bảo sao em sợ là phải - Nó chu môi phản bác
- Nói vậy thôi chứ anh lo cho em lắm vợ ạ, cố lên em, mong là đến ngày trở về anh sẽ nghe được tin tốt - Anh cười cười
" Tách tách" Đang nghe điện thoại của anh thì tự dưng có thứ gì đó từ mũi nó chảy ra rơi xuống cuốn vở ghi, in xuống đó hai chấm đỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deo-nhan-roi-la-phai-cuoi/578085/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.