- Tối nay? - Nó sửng sốt
- Đúng vậy - Anh thở dài
- Vậy chuyến bay của anh là lúc mấy giờ? Có thể em sẽ đến tiễn anh được
- 7 giờ tối - Anh vừa nói vừa cười khổ
- Không sao mà, em nghỉ học một buổi tới tiễn anh cũng được mà - Nó cười
- Nghiêm cấm. Cấm em không được bỏ học dù chỉ là một buổi, nghe rõ chưa - Anh nói nghiêm khắc
- Nhưng....
- Không phải lo cho anh, lo cho bản thân mình ý - Anh cười
"Reng reng"
- A... đến giờ vào học rồi, thôi em cúp máy nhé lát gặp anh sau. Tạm biệt ông xã - Nó nói nhanh gọn lẹ rồi cúp máy . Ở bên này anh chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi cười cười " ông xã ư, nghe thật tuyệt"
Vậy là cả buổi sáng đi "nhặt chữ" làm nó mệt lừ, đầu óc toàn chữ với số làm nó đau hết cả đầu. Nhưng biết làm sao được, chữ trong đầu nó rất dễ bay. Chính vì vậy nên lúc nào nó cũng phải nhẩm đi nhẩm lại những thứ đã học, khoảng 10 phút lại nhẩm một lần. Về đến nhà, nó uể oải vươn vai, lắc lắc cái đầu hai lần rồi lại vỗ vỗ mặt cho tỉnh. Bước chầm chậm vào nhà, ngửi thấy có mùi đồ ăn thơm nghi ngút nó lần mò theo hướng hương thơm mà đến. Đến rồi, là bếp chính là ở bếp. Thì ra là anh đang nấu ăn. Suýt nữa nó quên mất mẹ anh từng nói với nó anh là một người nấu ăn vô cùng giỏi. Mặc dù vẫn chưa trực tiếp được nếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deo-nhan-roi-la-phai-cuoi/578083/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.