Dùng cơm xong không cùng nó xem tivi ngoài phòng khách như mọi khi mà anh kéo nó lên phòng
- Có việc gì sao? - Nó thắc mắc nhìn anh
- Không có gì là tự dưng thấy muốn ở chung với em thôi - Anh ôm nó
- Chính xác là bao giờ anh đi
-Chắc là ngày hôm kia, anh không muốn đi chút nào - Ôm nó càng chặt
- Không đi cũng phải đi việc công ti mà. Với lại cũng tốt, anh đi rồi em sẽ tập trung vào việc học hơn - Nó thở dài
- Anh làm em khó xử? - Anh nhìn nó nhíu mày
- Đúng đấy ạ. Anh lúc nào cũng ở trong này này - Chỉ vào đầu - Làm sao mà em tập trung được - Nó cười trêu
- Vợ ơi là vợ. em cứ thế này là sao mà anh đi được - Ôm chặt nó anh bắt đầu làm nũng
- Hì hì phải cố thôi. Mà không biết ba mẹ giờ sao rồi, để em gọi xem sao - Nó cố thoát khỏi vòng tay anh
- Không cho đi - Ôm nó càng chặt
- Thôi nào
- Không cho phép đi
- Ông xã - Nó bắt đầu trưng ra bộ mặt mèo con lừa tình
- Để anh gọi cho - Chính thức bị dụ dỗ
- Dạ con chào mẹ - Anh vừa nhìn nó vừa nghe điện thoại
-' Tuấn hả con, hai đứa thế nào rồi?' - Bà Bích nghe máy
- Bọn con vẫn tốt mẹ ạ. Vợ con nhớ ba mẹ quá nên bảo con gọi hỏi thăm, ba mẹ thế nào rồi?
-" Ở đây mọi việc diễn ra rất tốt, trang phục của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deo-nhan-roi-la-phai-cuoi/578080/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.