Reng reng reng. Tiếng chuông báo hết giờ học lại vang lên nghe thật là êm tai quá đi.
- Ê Khỉ đột, về thôi - Nó đeo nhanh balo đi đến chỗ Hân vỗ vỗ vai cô
- Gì thế, đang ngủ mà - Hân nhăn nhó gạt tay nó ra rồi nằm ngủ tiếp
- Bộ sáng mẹ tao cho thuốc ngủ vào ly sữa của mày hay sao mà ngủ lắm thế? - Nó cúi xuống mắt tròn xoe hỏi Hân
- Ừ, chắc thế đấy. Mà.... sao hôm nay tự dưng đòi về sớm thế? Hay là nhớ chồng quá, muốn về sớm xem chồng dọn về nhà mình chưa - Hân bật dậy mặt nguy hiểm nhìn nó
- A...a..mày hâm à, chả là hôm nay tự dưng muốn về xem dì Năm về chưa ý mà - Nó vội nói
- Thật không đó? - Hân cười đểu nhìn nó
- Thật, mà mày còn hỏi linh tinh nữa tao bỏ mày ở đây đấy, tao về - Nó bĩu môi vờ giận dỗi quay lưng đi nhanh
- Từ từ đợi - Hân í ới chạy theo nó. Thực ra nó cũng chả biết mình làm sao nữa, chỉ là trong lòng có một chút gì đó thật khẩn trương.
Ra đến cổng thấy tự dưng có đám đông tụ tập ở cổng trường, Hân quay sang khoát khoát tay nó, mắt không dời vị trí
- Ê heo lái, có biến có biến
- Biến? biến gì? Siêu nhân biến hình à? - Mắt chăm chú vào cái điện thoại trên tay, mồm nói ngây ngô
" Cốc " Hân cốc đầu nó một cái rõ đau, ai bắt cái tội nói lảm nhảm, linh tinh.
- Mày ngẩng mặt lên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/deo-nhan-roi-la-phai-cuoi/578071/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.