🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mọi người đều gật đầu.

Tuyệt đối không thể ngồi chờ chết. Nếu bọn chúng phát hịch văn lên án U Châu, vậy thì mắng lại bọn chúng.

Trần Thế Xương có tài viết văn kiện vô cùng xuất sắc. Hoắc Đình Sơn nhìn về phía hắn:

"Hịch văn giao cho Trần tiên sinh phụ trách."

Trần Thế Xương cúi người nhận lệnh.

Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, sự việc đã đến mức này, hịch văn không còn là trọng điểm, trọng điểm là trận chiến sắp tới.

Vì lời qua tiếng lại chỉ khiến đôi bên chẳng còn gì sạch sẽ. Đã như vậy, chỉ có thể dùng đao thật thương thật mà phân thắng bại.

Hịch văn chỉ là mồi lửa, chiến hỏa sắp... Không, có lẽ lúc này ở Kinh Châu chiến hỏa đã bùng lên, chỉ là tin tức chưa truyền đến nơi này.

Hoắc Đình Sơn quét mắt qua đám người đang phẫn nộ:

"Hịch văn đã thành chuyện đã rồi, nói thêm cũng vô ích. Giờ bàn về chiến cục ở Kinh Châu đi."

---

Bùi Oanh uống không ít rượu, rửa mặt xong liền nằm lên giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Nhưng đến nửa đêm, nàng bị vài tiếng động nhỏ làm tỉnh giấc. Trong phòng ánh sáng mờ nhạt, chỉ còn lại một lớp sáng nhè nhẹ, hẳn là người đến đã lấy từ trong túi lụa đen ra một viên dạ minh châu.

Ánh sáng dịu nhẹ rọi lên thân hình cao lớn của hắn, bóng tối kéo dài một vệt sâu trên mặt đất.

"Hoắc Đình Sơn, giờ là canh mấy rồi?" Bùi Oanh lẩm bẩm.

"Đánh thức nàng sao?" Người nam nhân vừa cởi dây đai khẽ dừng lại:

"Vẫn còn sớm, phu nhân ngủ thêm đi."

Nàng đáp lời.

Nhưng khi Hoắc Đình Sơn lên giường, lại phát hiện người vừa nói sẽ ngủ tiếp chẳng hề có vẻ gì là buồn ngủ. Nàng vẫn nhớ đến câu "để sau hẵng nói cho nàng" của hắn ban nãy.

"Vậy đã xảy ra chuyện gì?" Bùi Oanh hỏi.

Rõ ràng nàng không hỏi rõ sẽ không chịu ngủ, Hoắc Đình Sơn day day ấn đường:

"Mai ta sẽ nói, nếu giờ nàng biết, e rằng lại mất ngủ."

Bùi Oanh:



"Không đâu. Ngược lại, nếu ngàii không nói, ta lại đoán già đoán non, mới thật sự không ngủ được."

Viên dạ minh châu vẫn ở trong tay Hoắc Đình Sơn. Dưới ánh sáng dịu nhẹ, hắn thấy nàng khẽ mím môi.

Được rồi, nàng bướng bỉnh thật.

Hai người đối diện trong bóng tối một lát, cuối cùng Hoắc Đình Sơn bất đắc dĩ kể sơ qua, đoạn kết thúc:

"Phu nhân, chúng ta với Ung Châu giờ đã hoàn toàn trở mặt. Sắp tới còn nhiều trận chiến cam go phải đánh."

Hoắc Đình Sơn vốn tưởng nàng nghe xong sẽ lo lắng không thôi, không ngờ nàng lại kéo dài giọng "ồ" một tiếng, chỉ nói một câu "thì ra là vậy", rồi quay lại nằm xuống, còn tự mình kéo chăn đắp kỹ, dáng vẻ như câu trả lời đã rõ ràng, nàng phải ngủ lại vậy.

Lần này đến lượt Hoắc Đình Sơn cảm thấy thú vị:

"Phu nhân dường như không lo lắng?"

Từ sau khi Bách Luyện Cương ra đời, mỗi lần bàn bạc với mưu sĩ, thỉnh thoảng hắn cũng để nàng ngồi nghe, bởi vậy nàng không phải là kiểu phụ nhân chẳng biết thời cuộc.

Bùi Oanh quả thật không lo lắng:

"Hoắc Đình Sơn, đánh trận ngài là người lợi hại nhất mà ta từng thấy. Nói thật, ta chẳng có gì phải lo cả."

Họ gặp nhau ở Bắc Xuyên, sau đó nàng được hắn đưa theo chinh chiến Nam Bắc, rồi lại bắc phạt Hung Nô. Những năm chinh chiến, ngoài lần trước ở Dự Châu hắn bị người ta va phải thuyền mà bị thương, còn lại nàng chưa từng thấy hắn chịu thua trận nào.

Có một số người sinh ra đã là thiên tài quân sự, hễ ra trận là như được thần trợ giúp. Bùi Oanh cảm thấy Hoắc Đình Sơn chính là loại người như vậy.

Do bị đánh thức giữa đêm, giọng nàng so với ngày thường mềm mại hơn vài phần, như một miếng bông gòn mềm mại, chạm vào liền lõm xuống.

Nói xong, nàng nhắm mắt định ngủ tiếp. Kết quả, mắt vừa nhắm chưa được bao lâu, nàng đã bị kéo ra khỏi ổ chăn.

Đêm khuya se lạnh, y phục lót của hắn hơi mở, lộ ra một mảng da t.hịt rắn chắc, nàng tựa vào trước n.g.ự.c hắn, bị cánh tay hắn ôm lấy eo, bàn tay còn lại nâng cằm nàng bằng ba ngón tay.

"Phu nhân tín nhiệm ta đến vậy, ta thật sự vui mừng." Nụ hôn của hắn rơi xuống.

Gió vàng sương ngọc vừa tương ngộ, đã thắng hơn vạn lần nhân gian.

---

Hoắc Minh Tuấn vừa hoàn thành đại hôn, lễ nạp thái của Hoắc Tri Chương liền được đưa vào lịch trình.

Cùng ngày, trong phủ Châu mục, đám nô bộc bận rộn không thôi. Gia nhân nhận được lệnh rằng chủ nhân ngày mai sẽ khởi hành rời khỏi thành Lạc Dương, việc thu xếp hành trang cần nhanh chóng hoàn tất.

Một ngày thoáng chốc trôi qua, lễ nạp thái kết thúc trong trật tự, Sĩ Thư trước kia cư ngụ tại phủ Châu mục đã dọn đi, chuyển tới sống cùng người đệ đệ được an trí ở Lạc Dương.



Trước khi xuất giá, Sĩ Thư sẽ lưu lại trong thành Lạc Dương, chứ không theo quân đội U Châu chinh chiến.

“Đồ đạc đã sắp xếp xong chưa? Kiểm tra lại một lượt nữa, chủ nhân giờ Mão phải khởi hành, chớ để sót món gì.”

“Đã kiểm tra hai lượt rồi, không sót thứ gì, chỉ là phòng bếp cần khẩn trương hơn chút.”

Hôm nay phải khởi hành, Bùi Oanh dậy sớm hơn hẳn thường ngày, trời vừa hé một đường sáng mỏng, nàng đã tỉnh giấc.

Rửa mặt, dùng bữa, tất cả đâu vào đấy.

Đến khi thu dọn xong, trời cũng vừa sáng hẳn.

Lần này, Hoắc Minh Tuấn không còn một mình tiễn gia đình rời đi nữa. Lôi Kinh Tước đứng bên cạnh hắn, cùng nhìn theo xe ngựa chở song thân và đệ đệ, muội muội.

“Nhi tử xin chờ phụ thân khải hoàn.”

“Nhi tức xin chờ công công khải hoàn.”

Hoắc Đình Sơn đáp một tiếng: “Các ngươi hãy giữ gìn Lạc Dương cho tốt.”

Bùi Oanh cẩn thận nhìn đôi tân hôn, thấy sắc mặt Lôi Kinh Tước hồng hào, trạng thái của Hoắc Minh Tuấn cũng rất tốt, xem ra phu thê son sống rất hòa hợp. Nàng liền yên lòng: “Chuyến đi này không biết khi nào mới về, đợi ổn định, ta sẽ gửi thư về nhà.”

Lôi Kinh Tước nhìn Bùi Oanh, có chút ngập ngừng mà hỏi: “Khi đó, ta có thể viết thư gửi người không?”

Hoắc Minh Tuấn thoáng liếc mắt nhìn thê tử bên cạnh.

Bùi Oanh mỉm cười: “Tự nhiên là được, Tri Chương đặc biệt thích viết thư nhà, chúng ta cũng đọc rất vui.”

Hoắc Tri Chương bên cạnh bật cười, để lộ hàm răng trắng tinh.

Lôi Kinh Tước hoàn toàn yên tâm.

Đoàn người khởi hành, dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, dần đi xa, cuối cùng biến mất không thấy nữa.

“Về thôi.” Hoắc Minh Tuấn khẽ nói.

Lôi Kinh Tước nhẹ nhàng đáp: “Ừm,” nhưng ánh mắt vẫn dõi theo hướng xe ngựa khuất bóng.

Hoắc Minh Tuấn cau mày khẽ động.

Xem ra những lời nàng từng nói quả không phải nửa phần giả dối.

Hôm nay dậy sớm, tinh thần không tốt lắm, cho nên mãi đến khi ra khỏi thành, Bùi Oanh vô tình nhìn thấy tấm biển lớn treo trên tường thành mới bừng tỉnh nhận ra, bọn họ đi qua cổng Tây, chứ không phải xuất phát từ cổng Nam như thường lệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.