Ký ức đêm qua như thủy triều dâng trào, Bùi Oanh đưa mu bàn tay lên che mắt mình, giọng khẽ buông: “Cờ bạc quả nhiên chẳng có kết cục tốt.”
“Phu nhân?” Nghe thấy âm thanh, Tân Cẩm vội vàng bước tới.
Bùi Oanh kéo chăn gọn lại, che đi lớp vàng óng ánh còn chưa tháo xuống trên người, nhẹ giọng đáp: “Không sao, không cần hầu hạ, ta tự mình dậy được.”
---
Nhật nguyệt luân phiên, mấy ngày chuẩn bị hành trang thoáng cái đã trôi qua. Ngày trước khi đến Từ Châu cùng những nơi khác, phần lớn thời gian của Bùi Oanh đều là lênh đênh trên thuyền, giờ quay về cũng chẳng khác.
Đi thuyền về phía Tây, sau đó đổi sang xe ngựa đi đường bộ, qua hơn một tháng bôn ba đường thủy lẫn đường bộ, cuối cùng Bùi Oanh đã thấy được cửa ải hùng vĩ phía xa.
Núi cao trùng điệp, dãy núi dựng đứng uốn lượn như rồng, thấp thoáng mang phong thái hiểm trở của “Thục đạo nan, nan ư thượng thanh thiên.” (Đường Thục khó khăn, khó hơn lên trời)
Trầm Viên Đạo, bọn họ đã trở về.
Trên đoạn đường này, Bùi Oanh cũng đã nghe được không ít tin tức mới về Kinh Châu.
Ví như, quân triều đình của Kỷ Hiểu Bạch sở dĩ có thể nhanh chóng chiếm lĩnh Kinh Châu như vậy là nhờ một trọng thần trong đội ngũ của Tòng Lục Kỳ đã mang theo hai võ tướng quay giáo, khiến Tòng Lục Kỳ trở tay không kịp. Bọn họ cùng quân triều đình nội ứng ngoại hợp, một hành động đã giúp Kinh Châu đổi chủ.
Hay như,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3744658/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.