🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ký ức đêm qua như thủy triều dâng trào, Bùi Oanh đưa mu bàn tay lên che mắt mình, giọng khẽ buông: “Cờ bạc quả nhiên chẳng có kết cục tốt.”

“Phu nhân?” Nghe thấy âm thanh, Tân Cẩm vội vàng bước tới.

Bùi Oanh kéo chăn gọn lại, che đi lớp vàng óng ánh còn chưa tháo xuống trên người, nhẹ giọng đáp: “Không sao, không cần hầu hạ, ta tự mình dậy được.”

---

Nhật nguyệt luân phiên, mấy ngày chuẩn bị hành trang thoáng cái đã trôi qua. Ngày trước khi đến Từ Châu cùng những nơi khác, phần lớn thời gian của Bùi Oanh đều là lênh đênh trên thuyền, giờ quay về cũng chẳng khác.

Đi thuyền về phía Tây, sau đó đổi sang xe ngựa đi đường bộ, qua hơn một tháng bôn ba đường thủy lẫn đường bộ, cuối cùng Bùi Oanh đã thấy được cửa ải hùng vĩ phía xa.

Núi cao trùng điệp, dãy núi dựng đứng uốn lượn như rồng, thấp thoáng mang phong thái hiểm trở của “Thục đạo nan, nan ư thượng thanh thiên.” (Đường Thục khó khăn, khó hơn lên trời)

Trầm Viên Đạo, bọn họ đã trở về.

Trên đoạn đường này, Bùi Oanh cũng đã nghe được không ít tin tức mới về Kinh Châu.

Ví như, quân triều đình của Kỷ Hiểu Bạch sở dĩ có thể nhanh chóng chiếm lĩnh Kinh Châu như vậy là nhờ một trọng thần trong đội ngũ của Tòng Lục Kỳ đã mang theo hai võ tướng quay giáo, khiến Tòng Lục Kỳ trở tay không kịp. Bọn họ cùng quân triều đình nội ứng ngoại hợp, một hành động đã giúp Kinh Châu đổi chủ.

Hay như, trong nửa năm nàng cùng Hoắc Đình Sơn rời khỏi Trầm Viên Đạo, Hoắc Tri Chương đã khởi binh sáu trận.

Nhưng đáng tiếc thay, sáu trận chỉ có hai trận chiếm được chút lợi nhỏ, đoạt vài tòa thành không đáng kể, còn lại đều không có đột phá lớn như khi Hoắc Đình Sơn đánh chiếm Trầm Viên Đạo.

Vùng đất Kinh Châu, dân số so với Ung Châu, Từ Châu hay Tư Châu đều không thể sánh nổi.

Quân đội đối phương kỳ thực không đông bằng quân Hoắc Tri Chương, sau đó U Châu lại luyện ra bách luyện cương, về mặt binh khí càng chiếm ưu thế. Nhưng Kinh Châu lại có một lợi thế mà các châu khác không thể bì kịp.

Kinh Châu địa thế hiểm trở!

Bên trong núi non trùng điệp, vững như hoàng thành.

Nếu không phải vậy, ngày trước quân triều đình đã chẳng phải dùng đến kế “rút củi dưới đáy nồi”, lật đổ toàn bộ thế lực của Tòng Lục Kỳ mới đoạt được vùng đất này.

Nghe tin chiến báo, Bùi Oanh không lấy làm thất vọng, thắng bại là chuyện thường của binh gia, địa hình khó đánh, tiêu hao thời gian lâu cũng là lẽ thường. Nếu Tri Chương tạm thời không chiếm được, thì giao lại cho Hoắc Đình Sơn xử lý cũng chẳng sao.

Phía không xa, binh sĩ giữ thành đã thấy hắc quân kỳ tung bay trong gió, không khỏi tinh thần phấn chấn: “Đại tướng quân về rồi!”

Tựa như mãnh hổ đang ngủ say bỗng bị đánh thức, cổng thành nặng nề “cọt kẹt” mở ra. Hoắc Tri Chương đã sớm nghe tin song thân hồi thành, vội vàng từ trên thành chạy xuống.

Tiếng vó ngựa dồn dập, mây đen áp thành.

Từ xa, Hoắc Đình Sơn đã thấy tiểu nhi tử đứng phía trước nhất. Nửa năm không gặp, tiểu tử này lại cao thêm chút nữa, dường như cũng rắn rỏi hơn, chỉ là chưa đen đi là bao. Lúc này đang trông ngóng nhìn về phía này, hệt như một chú cẩu con.



Chậc, đúng là chỉ có nhiêu đó tiền đồ!

"Nhi tử cung nghênh phụ thân, mẫu thân nhập quan." Hoắc Tri Chương chắp tay hành lễ.

Hoắc Đình Sơn hờ hững đáp một tiếng:

"Tháng vừa qua có chuyện trọng yếu nào không?"

Hoắc Tri Chương trên mặt thoáng hiện thần sắc cực kỳ phức tạp, ngập ngừng dừng lại hai, ba nhịp thở.

Hoắc Đình Sơn thấy vậy liền nhướn mày hỏi:

"Có chuyện gì?"

"Không, không có chuyện trọng yếu nào xảy ra cả." Hoắc Tri Chương vội vàng trả lời.

Hoắc Đình Sơn khẽ nheo mắt, song đại quân phía sau còn đang đợi vào quan, hắn cũng chẳng nói gì thêm, lập tức dẫn quân tiến vào trước.

Phòng chính của phủ Giả tiết tại Trầm Viên Đạo mỗi ngày đều có người quét tước, sạch sẽ đến mức không nhiễm chút bụi trần.

Hoắc Đình Sơn cùng Bùi Oanh đến Trâm Viên Đạo vào giờ Ngọ, vừa đúng lúc cơm trưa. Hoắc Tri Chương sai người bày yến, khoản đãi thân tộc cùng Trần Nguyên và các võ tướng khác, coi như tẩy trần nghênh đón.

Bữa trưa là đại yến, toàn bộ rượu ngon t.hịt béo đều được dâng lên bàn. Các võ tướng nâng chén cười nói rôm rả, Sa Anh và Tần Dương lâu ngày không gặp, giờ lại khoác vai nhau đấu rượu, khiến không khí nhất thời vui vẻ vô cùng.

Bữa tối là tiểu yến, ngoài Hoắc Minh Tuấn đang ở xa tận Lạc Dương, cả nhà đều quây quần đông đủ.

Bốn người ngồi quanh bàn, Hoắc Đình Sơn thong thả lên tiếng:

"Hoắc Nhị, buổi sáng vì sao ngươi do dự?"

Mạnh Linh Nhi rõ ràng nhìn thấy, khi phụ thân vừa dứt lời, tay nhị ca đang cầm đũa ngọc bỗng khẽ run một chút.

"Phụ thân, con…" Hoắc Tri Chương có chút lưỡng lự.

Hoắc Đình Sơn rất không ưa dáng điệu này của y, ngữ khí lạnh nhạt đi vài phần:

"Có chuyện thì nói, ấp a ấp úng ra thể thống gì?"

Bùi Oanh thấy không khí trên bàn sắp đóng băng, bèn mỉm cười hòa giải:

"Tri Chương, có chuyện gì cứ nói thẳng, phụ thân con dạo này tâm trạng rất tốt, sẽ không trách đâu."

Hoắc Đình Sơn quay đầu nhìn Bùi Oanh, dưới bàn liền bị nàng nhẹ nhàng đạp một cái.

Hoắc Đình Sơn khẽ hắng giọng:



"… Cũng khá tốt, ngươi nói đi."

Hoắc Tri Chương hít sâu một hơi:

"Phụ thân, con muốn cưới một tiểu thư làm thê."

Bùi Oanh trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Mạnh Linh Nhi cũng hết sức sửng sốt, nhìn Hoắc Tri Chương:

"Nhị ca, huynh có người trong lòng rồi sao?"

Hoắc Tri Chương khổ sở thở dài một hơi:

"Con cũng không biết nữa."

Bùi Oanh và Mạnh Linh Nhi:

"?"

Sao lại có chuyện không biết được chứ?

"Nhị ca, thích hay không thích làm sao lại không biết được?" Mạnh Linh Nhi không tài nào hiểu nổi.

Hoắc Tri Chương định nói lại thôi, bực bội dùng đầu còn lại của đũa gõ nhẹ vào trán mình.

Y thật sự không biết phải mở miệng thế nào, bởi trước nay chưa từng cùng gia đình đề cập đến chuyện này. Trước khi phụ mẫu thành thân, giữa phụ tử chỉ có vài ba chủ đề trao đổi qua lại.

Tình hình học hành, thành tựu lịch luyện, chiến công dẫn binh…

Toàn những "chuyện trọng yếu", liên quan đến sự trưởng thành của y và vinh quang của gia tộc. Còn những việc khác thì chẳng hề quan trọng. Phụ thân là người bận trăm công nghìn việc, sẽ không lãng phí thời gian quý báu vào những chuyện tầm phào.

Nhưng từ sau khi song thân thành thân, trong nhà bỗng dưng xuất hiện rất nhiều buổi chuyện trò không đầu không đuôi. Trên bàn cơm có thể bàn chuyện trời nam đất bắc, từ đại sự triều đình cho đến việc nhỏ nhặt như mua được bánh hồ ngon ở góc phố, cái gì cũng có thể kể với gia đình.

Hoắc Tri Chương chưa từng nói với ai.

Y thật sự vô cùng yêu thích không khí gia đình hiện tại!

Nếu là trước đây, chuyện này tuyệt đối không bao giờ được nhắc đến, nửa chữ cũng chẳng hé ra. Nhưng hiện tại thì khác rồi…

Đứa tiểu nhi tử ngập ngừng ấp úng. Nếu là trước kia, Hoắc Đình Sơn đã mắng từ lâu, nhưng giờ hắn lại không thể trách cứ gì. Đối phương trong chuyện này đã kiếm được một vị "tổ tông" làm chỗ dựa, hắn đành phải nén giận, trầm giọng hỏi:

"Chắc hẳn phải có lý do, vì sao ngươi lại muốn cưới cô nương ấy làm thê?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.