“Đinh linh linh,” âm thanh trong trẻo vang lên, do chiếc chuông được làm rất nhỏ, tiếng rất khẽ, chỉ hai người họ mới nghe rõ.
Bùi Oanh lại dịch chân một lần nữa, lần này nàng thấy rõ ràng.
Chiếc vòng chân và dây ren vàng từng thấy trong chiếc hộp gỗ trước đây, giờ đã nằm trên cổ chân nàng. Vòng chân vàng vừa khít, dây ren đo đạc cẩn thận bám sát làn da nàng, không lỏng không chật, cực kỳ phù hợp.
“Hoắc Đình Sơn, mấy ngày nữa phải trở về Kinh Châu rồi, mai dậy sớm thu dọn hành trang đi.” Bùi Oanh ám chỉ hắn.
Hắn chỉ ậm ừ một tiếng. Ngay lúc Bùi Oanh tưởng rằng hắn đã nghe lọt, hắn lại nói thêm một câu: “Nha hoàn trong phòng phu nhân đã theo hầu nhiều năm, chắc hẳn có thể làm được việc. Việc trông coi nô bộc thu dọn hành lý, giao cho nàng ta là được.”
Bùi Oanh nghẹn lời.
Sau đó, nàng cảm giác mình như biến thành một cây thông Noel để người khác tùy ý trang trí. Tất cả đồ trang sức bằng vàng trong chiếc hộp gỗ đều lần lượt bị Hoắc Đình Sơn lấy ra, bắt đầu từ dưới chân, từng món một điểm xuyết lên người nàng.
Có vài món Bùi Oanh nhận ra, ví dụ như chiếc vòng tay vàng nối liền với nhẫn, hoặc chiếc vòng tay nàng từng lấy cớ là đã có người khác đeo qua để từ chối, lần này lại xuất hiện trước mắt nàng.
Vòng tay vàng vẫn là kiểu dáng nhiều vòng, được thiết kế thành hình nhánh dây leo uốn lượn, hai đầu kết thúc bằng hình lá vàng cuốn tròn.
Vòng tay trượt qua cổ tay trắng ngần, bị ngón tay thô ráp đẩy lên trên, cuối cùng dừng lại ở bắp tay nàng. Làn da đầy đặn bị vòng tay siết lại, nơi rìa có chút t.hịt hồng phấn nhô ra.
Cũng có vài món đồ Bùi Oanh không nhận ra, nhưng điều đó hoàn toàn không quan trọng, nàng không biết, thì tự khắc có người biết.
Hoắc Đình Sơn đầy hứng thú giúp nàng đeo từng món trang sức, mỗi khi thêm một món, ngọn lửa nhỏ trong đáy mắt hắn lại càng bừng sáng.
Chiếc áo khoác bên ngoài của Bùi Oanh đã hoàn toàn bung ra, dây lưng của chiếc áo lót cũng dần dần lỏng lẻo.
Dưới ánh sáng lung linh của những viên dạ minh châu, hắn cúi xuống, cùng nàng gối đầu sát bên nhau, vòng chiếc dây chuyền vàng đính đá quý tròn viền quanh cổ thon mảnh của nàng.
Ánh vàng rực rỡ như dây leo, lan tỏa, men theo sắc tuyết trắng ngần đầy đặn, những viên đá quý trên dây mảnh lấp lánh ẩn hiện trong nét đẹp phong phú của nàng, hoàn toàn bị che khuất.
Những sợi vàng như dòng sông rực sáng, tỏa ra nhiều nhánh nhỏ, tựa hình quạt trải xuống hai bên eo nàng.
Hương thơm lan tỏa khắp giường, sắc trắng và vàng hòa quyện, lộng lẫy như một bức tranh, hóa thành một hình bóng nhỏ nhắn hiện rõ trong mắt Hoắc Đình Sơn.
Yết hầu của hắn lên xuống vài lần, chân thật tiếc nuối nói: “Phu nhân giờ đây trông giống như một con bướm vàng. Đáng tiếc ta không biết vẽ tranh, nếu không nhất định sẽ ghi lại khoảnh khắc này.”
“Đừng mơ nữa, dù ngài có biết vẽ, ta cũng không cho ngài vẽ.” Bùi Oanh toàn thân như bị hơi nóng hun đến hồng hào, ánh lên sắc đào.
Hoắc Đình Sơn bật cười khẽ, kéo lấy một sợi dây dài dệt bằng vàng, như nhện dệt tơ, lặng lẽ luồn qua lỗ chạm khắc trên đầu giường.
Xung quanh sáng bừng, mọi thứ hiện rõ đến từng chi tiết. Bùi Oanh không quen, bèn lén kéo áo lót lại. Đến khi sợi dây vòng qua sau gáy, nàng chợt nhận ra điều gì đó không ổn.
Quá yên tĩnh.
Điều này không giống phong cách của Hoắc Đình Sơn.
Bùi Oanh khẽ quay đầu nhìn hắn, đúng lúc thấy hắn cũng nghiêng đầu lại. Người đó cầm trong tay hai dải lụa dài dệt bằng kim tuyến, nụ cười trên môi tựa như con cáo hoang vừa chuẩn bị mở tiệc:
"Chiếc lưới đã dệt xong, xin thỉnh phu nhân bước vào."
Mùa xuân vạn vật hồi sinh, hương hoa dìu dịu hấp dẫn những cánh bướm trắng vỗ cánh bay lượn. Ngay khoảnh khắc cánh bướm chạm tới bông hoa, nó đã bất ngờ rơi vào mạng nhện được giăng sẵn từ lâu.
Cánh bướm bị tơ nhện quấn lấy, dẫu cố giãy giụa cách mấy cũng không thoát ra được.
Đôi cổ tay trắng muốt bị dải lụa vàng trói c.h.ặ.t sau lưng. Bùi Oanh tựa lưng vào lan can chạm trổ, trước mặt nàng là thân thể rắn chắc lộ ra dưới lớp áo ngoài đang mở rộng của người nam nhân.
Nàng bị ép vào góc khuất, toàn thân trắng ngần dưới ánh dạ minh châu càng thêm phần bóng loáng, long lanh như nước. Nếu không phải làn da còn ấm áp, thật khiến người ta lầm tưởng đó là tơ lụa trơn tuột hoặc ngọc bích không tì vết.
Nụ hôn cuối cùng rời khỏi đôi môi đỏ thắm, dọc theo sợi dây chuyền vàng rủ xuống cổ nàng, trượt xuống dưới.
Viên bảo thạch được giấu trong sự mượt mà được hắn ngậm ra, sau khi ủ ấm, lại được trả về chốn cũ.
Sợi dây chuyền kéo theo bảo thạch lay động xuống dưới, khiến Bùi Oanh khẽ cong lưng, né tránh theo bản năng. Bên hông nàng, chiếc chuông vàng nhẹ rung, tiếng leng keng vang lên bên tai.
"Hoắc Đình Sơn, ngài lùi ra một chút, thứ đó sắp bị ép vào trong mất rồi." Bùi Oanh đỏ bừng mặt, giọng lắp bắp.
Người nam nhân nhướng mày, cúi đầu nhìn xuống, lập tức bật cười. Hắn dùng ngón tay móc lấy sợi dây chuyền, ác ý khẽ giật một cái.
Đôi đồng tử của Bùi Oanh lập tức co rút, cả người cũng run lên. Thấy hắn còn định kéo sợi dây thêm, nàng cắn mạnh lên bờ vai rắn chắc của hắn, miệng lẩm bẩm trách mắng:
"Hoắc Đình Sơn, ngài là đồ đại hỗn đản..."
Hắn khẽ cười, giọng trầm thấp:
"Vẫn còn sớm, ta khuyên phu nhân nên giữ lại chút sức lực."
Tân Cẩm đoán giờ, như thường lệ vào phòng hầu hạ chủ nhân dậy. Nhưng vừa bước vào, nàng phát hiện Bùi Oanh không có trong phòng.
Căn phòng trống không, chẳng thấy bóng người.
Nhớ lại chuyện ở Vân Tú Lâu và Mạnh Linh Nhi biến mất trước đó, Tân Cẩm lập tức sinh ra dự cảm chẳng lành, sắc mặt biến đổi ngay tức khắc.
"Ở trong phủ không thể xảy ra chuyện gì mới đúng." Tân Cẩm lẩm bẩm. Nếu ngay cả trong phủ mà cũng không yên ổn, vậy thì chẳng còn nơi nào an toàn nữa.
Nghĩ tới điều gì, Tân Cẩm nhanh chóng tiến lên trước. Quả nhiên, nàng thấy chiếc giường bên trong vô cùng lộn xộn. Chăn gối chất đống ở cuối giường, đệm trải để nằm cũng loang lổ vệt màu đậm nhạt, tựa như có thứ mực nào đó chẳng may bị đổ ra.
Hầu hạ chủ nhân đã nhiều năm, Tân Cẩm không phải người không hiểu chuyện, lập tức đoán được đêm qua chắc chắn đã xảy ra một trận mây mưa dữ dội.
Song, nhiều chi tiết không giống mọi lần. Dưới màn trướng, viên minh châu chiếu sáng lơ lửng, nhưng không được bọc lại bằng túi lụa đen như trước. Ánh sáng dịu nhẹ rọi xuống, trên giường có một sợi dây chuyền vàng lấp lánh ánh sáng.
Tân Cẩm đưa tay nhặt lên, nhận ra đó là một sợi dây chuyền mỏng dài. Vật này đã bị đứt, dường như không chịu nổi sức nặng nào đó, hoặc bị một lực mạnh bạo kéo đứt.
Tân Cẩm ngẫm nghĩ một lúc, không hiểu đồ vật này từ đâu mà ra. Theo như nàng biết, trên người phu nhân ngoài chiếc vòng tay ngọc hoàng và chuỗi hạt pha lê, tất cả trang sức khác đều được tháo ra khi nghỉ ngơi.
Nghĩ mãi không ra, Tân Cẩm cũng không nghĩ nữa, xoay người bước tới gian phòng bên cạnh. Quả nhiên, nàng tìm thấy phu nhân đang ngủ say trong đó.
Tân Cẩm thở phào nhẹ nhõm, như trút được tảng đá đè nặng trong lòng.
Giấc ngủ này của Bùi Oanh kéo dài đến tận giữa trưa. Khi tỉnh dậy, nàng cảm thấy toàn thân rã rời, tưởng chừng xương cốt cũng mềm nhũn. Nàng đưa tay lên định vén mái tóc mai ra sau tai, nhưng lại bị chiếc vòng tay vàng lấp lánh trên cổ tay làm lóa mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]