Trong trướng, nhiệt độ dường như từng lớp từng lớp tăng lên, dù rèm cửa sổ hé mở đôi chút, cái lạnh se sắt của mùa thu bên ngoài cũng chẳng thể len lỏi vào nửa phần. Bên trong trướng, xuân ý quấn quýt, không cách nào xua tan.
Sợi dây thắt của chiếc khố quấn ngang bụng bị ngón tay dài và mạnh mẽ của hắn cuốn lấy, theo nhịp động của ngón tay mà mở ra.
Tay hắn như cá bơi, lặng lẽ tiến sâu vào, không chút kiêng dè mà tìm kiếm mảnh đất mềm mại đầy đặn kia. Hắn vừa yêu chiều thăm dò, vừa tức giận nhấn xuống.
Người mỹ phụ bị giam trên giường tóc mai hơi rối, hai má đỏ ửng. Nàng thử giãy giụa cổ tay, nhưng vẫn không sao thoát được. Cảm giác tê dại như điện giật từ chỗ trái tim bùng cháy, lan dần xuống eo, vượt qua xương hông, rồi len lỏi vào sâu bên trong.
Tấm chăn mềm mại lót dưới thân giờ đây bị một đôi chân trắng nõn đá đến nhăn nhúm.
"Định tái giá? Phu quân của nàng sống đến trăm tuổi, nàng muốn tái giá với ai?"
Đôi chân căng ra, hiện rõ những mạch m.á.u nhỏ màu xanh, mười ngón chân tròn trịa cũng co rút lại, run rẩy không ngừng.
"Dù… dù sao ngài c.h.ế.t rồi, ta sẽ tái giá. Trước đây ngài không cho ta thủ tiết, sau này ta cũng chẳng thủ được nữa."
Trên trán Hoắc Đình Sơn gân xanh giật hai cái, "Xem ra là lỗi của ta, gần đây lạnh nhạt phu nhân quá."
Không còn lời nào nữa, chỉ còn lại hai tiếng thở nặng nề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3744651/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.