🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sự chú ý của mọi người trong thư phòng lập tức bị kéo trở lại, ai nấy đều biến sắc.

"Trúng độc mà chết? Là phe nào hạ độc, thủ đoạn lại có thể vươn xa đến thế. Lấy việc này làm gương, chủ công, nhân sự trong phủ cần được sàng lọc kỹ càng một lượt."

"Ngụy Ích Châu có ba người con trai chính thất. Nếu ta không nhầm, Ngụy Thanh Hoa đứng hàng thứ ba. Trên hắn còn hai vị huynh trưởng, dường như cũng không có gì nổi trội. Sao lại đến lượt hắn chủ sự?"

"Tự nhiên là có kẻ đã động tay động chân. Ngụy Đại và Ngụy Nhị phần lớn đã bị phế bỏ, nên Ngụy Tam mới có cơ hội lên vị trí này." Nói đến đây, Sa Anh cười cười: "Trước đây Ngụy Ích Châu hao tổn tâm cơ dựng thế để xưng đế, nào là ‘Thư trong bụng cá’, nào là ‘Lửa cháy và tiếng hổ gầm’. Không ngờ chưa kịp khởi đầu đã thất bại. Hắn còn chẳng bằng Tòng Lục Kỳ bên cạnh, chí ít Tòng Lục Kỳ còn thực sự làm hoàng đế. Còn hắn, tính toán nhiều nhưng cuối cùng lại để kẻ khác hưởng thành quả."

Khâu Tả nhìn sang Lý Cùng Kỳ mới gia nhập, cười tủm tỉm gọi tên tự của hắn: "Lý Vân Quy, Ngụy Tam lên vị trí này, e là cũng có công của ngươi."

Lý Cùng Kỳ lập tức biến sắc: "Khâu tiên sinh thận trọng lời nói. Đại tướng quân có ân với ta. Huống hồ, ta đã quy phục U Châu thì quyết không dễ dàng làm chuyện phản chủ."

"Đừng vội, ta đâu nói ngươi phản chủ. Chỉ là Ngụy Ích Châu có một viên dũng tướng tên Mục Thiên Thu, là huynh ruột của ái cơ Ngụy Ích Châu, vừa trung thành với Ngụy Ích Châu vừa trung thành với trưởng tử của hắn. Người này sau bị ngươi c.h.é.m ngã ngựa. Ngụy Đại mất một cánh tay, không chừng vì thế mà đấu không lại Ngụy Tam." Khâu Tả nói.

Hoắc Đình Sơn liếc mắt nhìn sang bên cạnh, thấy nàng đang chuyên tâm sao chép thiếp văn, lúc này mới thu hồi ánh mắt:

"Ích Châu tiếp giáp với Kinh Châu và Giao Châu. Nay Ích Châu đã quy phục triều đình. Bước tiếp theo triều đình có thể sẽ nhắm vào Giao Châu."

Nói là triều đình, nhưng ai nấy đều rõ, hoàng đế còn nhỏ, mới chín tuổi. Vương triều Triệu gia chỉ còn trên danh nghĩa. Trường An nay là chốn của Kỷ Đại Tư Mã nắm quyền.

Ích Châu hiện tại là Ích Châu của Kỷ Hiến Bạch.

"Giao Châu…" Khâu Tả trầm tư giây lát, rồi nói: "Chủ công, tại hạ cho rằng không cần hao tổn quá nhiều sức lực vào Giao Châu. Thứ nhất, chúng ta không có vùng đất tiếp giáp với Giao Châu, không thể vươn tay tới. Thứ hai, Giao Châu hiện hành là chế độ ‘Kỷ mi trị’, do tông thất đứng đầu, quyền uy tối cao."

Cái gọi là ‘Kỷ mi trị’ thực ra chính là coi nơi này như một đặc khu, sử dụng các thủ lĩnh bản địa làm quan lại, triều đình thông qua cống nạp và sách phong để duy trì mối liên kết kinh tế. Mô hình này có phần giống các khu đặc biệt trong thời hiện đại.



Thời đại này, Giao Châu lạc hậu, nghèo nàn, được xem như nơi lưu đày, tương tự U Châu trước kia. Những kẻ tụ tập ở đây phần lớn là dân tộc thiểu số. Các phương thức quản lý thông thường không đạt được hiệu quả, chỉ có thể áp dụng chính sách "lấy người man rợ để cai trị người man rợ."

Như lời Khâu Tả nói, phương thức sử dụng thủ lĩnh bản địa để cai trị, về sau dần dần chuyển thành lấy các tông thất làm đơn vị chủ chốt.

Theo như lời Khâu Tả, phương thức dùng thủ lĩnh cai trị như vậy, về sau sẽ phát triển thành việc quản lý theo từng dòng tộc.

Quyền lực sẽ tập trung vào một gia tộc nhất định. Nếu muốn miền Bắc thiết lập thế lực trên mảnh đất này, cách nhanh nhất là khuất phục những thị tộc này, buộc họ thần phục dưới trướng mình.

"Chủ công, vượt ngàn dặm để khuất phục các thị tộc phía Nam, đối với chúng ta mà nói chẳng khác nào bỏ công gấp đôi mà thu hoạch chẳng đáng kể. Giao Châu chi bằng tạm thời giao lại cho triều đình, còn chúng ta chuyển ánh mắt sang phía Đông. Lôi Dự Châu sắp trở thành thông gia của ta, hai bên đã là đồng minh. Chi bằng liên hợp với Lôi Dự Châu, trước tiên chiếm lấy Duyện Châu, Thanh Châu và Từ Châu," Khâu Tả đề nghị.

Duyện Châu phía Bắc giáp Ký Châu, phía Tây giáp Tư Châu, phía Nam nối với Dự Châu, còn phía Đông giáp Thanh Châu và Từ Châu.

Hiện tại, Ký Châu và Tư Châu đều thuộc về Hoắc Đình Sơn, Dự Châu dưới quyền Lôi Thành Song, hai người đã liên minh. Với Duyện Châu, chẳng khác nào đã bị bao vây, chỉ còn thiếu chút nữa là bị bọc kín hoàn toàn.

Hoắc Đình Sơn dùng ngón tay dài khẽ gõ nhẹ lên án, nhịp điệu thong thả, "Cũng được, trước tiên chiếm Duyện Châu, phía Nam tạm thời hoãn lại. Nhưng Duyện Châu sông nước phát triển, đến lúc đó khó tránh khỏi thủy chiến. Dù ta và Lôi Thành Song kết minh, nếu phía hắn bỏ công sức nhiều hơn chúng ta, Duyện Châu có giành được cũng e rằng sẽ phải mang họ Lôi."

"Trông cậy vào người khác không bằng trông vào chính mình, Đại tướng quân, chi bằng chúng ta bắt đầu huấn luyện thủy sư ngay từ bây giờ," Hùng Mậu phấn khích, hai tay nắm c.h.ặ.t như sẵn sàng xuất chiến.

Sa Anh lắc đầu thở dài: "Đi thuyền trên nước, thuyền chao đảo không ngừng, cảm giác chóng mặt đâu dễ dàng khắc phục trong ngày một ngày hai."

Thư phòng rơi vào yên lặng.

"Chủ công, mạt tướng có một cách," lúc này Trần Thế Xương lên tiếng: "Sao không buộc các chiến thuyền lại bằng dây xích sắt? Như vậy có thể giảm bớt sự lắc lư khi hành thuyền, khiến binh sĩ trên đó cảm giác như đang đi trên đất bằng..."

"Không được!"

Có người đột nhiên lên tiếng.



Mọi người trong thư phòng đều sững lại, bất giác quay nhìn về phía Bùi Oanh, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng kể từ khi họ bắt đầu bàn luận chuyện Ích Châu.

Bùi Oanh vẫn cầm bút lông sói trong tay, trên giấy còn dang dở mấy chữ, tựa như nàng đang viết đến giữa chừng thì chợt ngẫu hứng mà nói.

Hoắc Đình Sơn lại tỏ vẻ hứng thú, hỏi: "Phu nhân nói vậy là có lý do gì? Phải chăng lời vừa rồi của tiên sinh có chỗ sơ hở?"

Bùi Oanh thấy mực sắp nhỏ xuống giấy, bèn đặt bút xuống: "Để gia tăng khả năng chở binh sĩ, chiến thuyền chắc chắn sẽ có kích thước lớn. Loại thuyền lớn này muốn buộc c.h.ặ.t với nhau phải dùng đến những xích sắt khổng lồ nặng nề, thậm chí mỗi thuyền cần không chỉ một sợi. Các người đã nghĩ đến chưa? Nếu đối phương dùng hỏa công, đến lúc đó một ngọn lửa là đủ thiêu rụi tất cả, chỉ trong chớp mắt là có thể đưa các người ra đi hết cả."

Trong lịch sử, trận Xích Bích chính là bước ngoặt lớn. Trước trận chiến, Tào Tháo đã chiếm giữ toàn bộ phương Bắc, tập hợp hai mươi vạn quân lớn tiến xuống phía Nam với ý đồ thống nhất thiên hạ.

Nhưng tại Xích Bích, hắn chịu thất bại nặng nề, hơn vạn quân c.h.ế.t trận, hàng chục vạn quân khác c.h.ế.t vì bệnh tật, nguyên khí tổn hại nghiêm trọng. Sau trận này, Tào Tháo không còn đủ sức nam tiến, từ đó hình thành thế chân vạc Tam Quốc.

Nghe Bùi Oanh nói xong, sắc mặt Trần Thế Xương đại biến, vội vàng hối hận: "Chủ mẫu nói chí phải. Chủ công, là mạt tướng suy nghĩ chưa thấu đáo."



Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương rực rỡ phủ lên bầu trời, cửa thư phòng vào lúc chạng vạng lại mở ra lần nữa.

Mưu sĩ và tướng lĩnh lần lượt bước ra ngoài, Khâu Tả là người đi sau cùng. Khi bước ra, không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, y quay đầu lại định đóng cửa.

Nhưng lần quay đầu ấy, Khâu Tả nhìn thấy người nam nhân ngồi độc chiếm án thư giờ đã rời khỏi chỗ, đến bên cạnh, ngồi sau lưng mỹ phụ.

Cánh tay dài của hắn vươn ra đặt lên hai bên án thư, tựa như con mãng xà cuộn lấy con mồi, đem người trước mặt khóa c.h.ặ.t trong lòng.

Cánh cửa thư phòng khép lại, bên trong phòng chỉ còn mấy cánh cửa sổ mở. Ánh tà dương cam vàng len qua cửa sổ rọi vào, ánh sáng trong phòng từ rực rỡ đến dịu dàng, kéo dài đến tận án thư thì dường như đã tan biến gần hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.