Chỉ là nói chuyện phiếm? Câu này, Bùi Oanh tuyệt đối không tin.
“Người nên nhìn về phía trước, chuyện đã qua thì để nó qua đi, chẳng có gì đáng nói cả.” Nàng thấp giọng đáp.
Hoắc Đình Sơn nhướng mày: “Ta không ngại nhắc đến chuyện cũ, chẳng lẽ phu nhân lại ngại?”
Bùi Oanh: “…”
“Không hẳn là ngại, chỉ cảm thấy không cần thiết.” Nàng cân nhắc từng lời.
Hoắc Đình Sơn chỉ nghe nửa câu: “Nếu phu nhân không ngại, vậy thì nói chút đi.”
Bùi Oanh bỗng dưng hối hận vì hôm nay theo hắn vào thư phòng.
Việc sắp xếp danh sách sính lễ ở đâu chẳng được, cớ gì lại phải đến thư phòng cùng hắn.
“Phu nhân vì sao lại bỏ người cũ, chọn gả cho kẻ họ Kiều đó?” Hắn thẳng thừng hỏi.
Bùi Oanh nhìn kỹ sắc mặt hắn, quả thực không thấy vẻ giận dữ, đúng là như chỉ nói chuyện phiếm, thế nên nàng đáp: “Lựa chọn khác biệt mà thôi. Hắn học xong một khóa, ừm, có thể hiểu như tu nghiệp một đoạn ngắn với phu tử, thì phải đi nơi khác để tiếp tục. Nơi hắn định đến rất xa, rất xa, ngài có thể hiểu như lên Bắc Địa, hoặc thậm chí là dị quốc tha hương. Ta không muốn rời quê hương, thế nên chia tay.”
Khi ấy, gia đình hắn nhất quyết đưa hắn ra nước ngoài du học, vì dì và dượng hắn ở đó có thể chăm sóc hắn khi cần, hơn nữa chuyên ngành hắn học ở các đại học ngoại quốc có uy tín cao hơn.
Ban đầu hắn từ chối, cãi cọ với gia đình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3741003/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.