Chỉ là nói chuyện phiếm? Câu này, Bùi Oanh tuyệt đối không tin.
“Người nên nhìn về phía trước, chuyện đã qua thì để nó qua đi, chẳng có gì đáng nói cả.” Nàng thấp giọng đáp.
Hoắc Đình Sơn nhướng mày: “Ta không ngại nhắc đến chuyện cũ, chẳng lẽ phu nhân lại ngại?”
Bùi Oanh: “…”
“Không hẳn là ngại, chỉ cảm thấy không cần thiết.” Nàng cân nhắc từng lời.
Hoắc Đình Sơn chỉ nghe nửa câu: “Nếu phu nhân không ngại, vậy thì nói chút đi.”
Bùi Oanh bỗng dưng hối hận vì hôm nay theo hắn vào thư phòng.
Việc sắp xếp danh sách sính lễ ở đâu chẳng được, cớ gì lại phải đến thư phòng cùng hắn.
“Phu nhân vì sao lại bỏ người cũ, chọn gả cho kẻ họ Kiều đó?” Hắn thẳng thừng hỏi.
Bùi Oanh nhìn kỹ sắc mặt hắn, quả thực không thấy vẻ giận dữ, đúng là như chỉ nói chuyện phiếm, thế nên nàng đáp: “Lựa chọn khác biệt mà thôi. Hắn học xong một khóa, ừm, có thể hiểu như tu nghiệp một đoạn ngắn với phu tử, thì phải đi nơi khác để tiếp tục. Nơi hắn định đến rất xa, rất xa, ngài có thể hiểu như lên Bắc Địa, hoặc thậm chí là dị quốc tha hương. Ta không muốn rời quê hương, thế nên chia tay.”
Khi ấy, gia đình hắn nhất quyết đưa hắn ra nước ngoài du học, vì dì và dượng hắn ở đó có thể chăm sóc hắn khi cần, hơn nữa chuyên ngành hắn học ở các đại học ngoại quốc có uy tín cao hơn.
Ban đầu hắn từ chối, cãi cọ với gia đình, không muốn chia xa nàng. Nhưng sau đó, dì hắn gặp vấn đề sức khỏe, dượng hắn phải cùng dì đi chữa trị, trong khi công việc làm ăn của hai người họ không ai kế thừa. Nếu hắn đi, tương lai phần nhiều sẽ định cư ở nước ngoài.
Một bên là người thân yêu quý từ nhỏ, học vấn và tiền đồ tốt hơn; một bên là cô bạn gái đã gắn bó nhiều năm, và áp lực cùng lời khuyên bảo không ngừng từ gia đình.
Cuối cùng, hắn chọn vế trước.
Trước khi đi, hắn từng muốn nàng theo hắn ra nước ngoài, nhưng nàng vốn không có ý định du học, cũng không muốn xa rời quê nhà và người thân, nên từ chối.
Thế là đôi bên chia tay, tạm coi như hòa bình mà rời xa.
Hoắc Đình Sơn nghe đến “Bắc Địa”, “dị quốc tha hương”, lập tức nhíu mày: “Văn hóa Đại Trung Nguyên ta rộng lớn thâm sâu, lại cần phải đến nơi hoang vu hẻo lánh học tập, chẳng phải là chuyện lộn ngược hay sao?”
Bùi Oanh: “Đó chỉ là ẩn dụ cho khoảng cách xa xôi mà thôi. Vả lại, hậu thế các nơi cũng phát triển, không phải toàn là vùng hoang vu, một số tri thức và văn hóa cũng có điểm đáng học hỏi.”
Hoắc Đình Sơn gật đầu: “Thì ra là vậy. Gả xa dễ bị thiệt thòi, phu nhân không đến dị quốc là quyết định sáng suốt.”
Nghe giọng điệu của hắn vẫn bình thường, Bùi Oanh nghĩ tâm trạng người này xem ra ổn định, liền định nhân cơ hội đổi chủ đề, nhưng chưa kịp nói đã nghe hắn hỏi tiếp: “Phu nhân và người bạn trai kia quen nhau bao lâu?”
Bùi Oanh nhíu mày, lập tức hỏi ngược: “Đừng chỉ nói ta, còn ngài thì sao?”
Hoắc Đình Sơn nhìn nàng với ánh mắt sâu xa: “Xem ra là khá lâu rồi.”
Bùi Oanh: “…”
Hoắc Đình Sơn: "Ta với nữ tử họ Ninh chưa từng gặp mặt trước hôn lễ. Phu nhân thế nào?"
Bùi Oanh quay đi, đáp nhẹ: "Mấy năm."
Hắn truy hỏi: "Mấy năm là bao nhiêu?"
Bùi Oanh ho khẽ một tiếng, nói lảng: "Hoắc Đình Sơn, ta thấy thư phòng là nơi để bàn chính sự, nay chuyện hôn sự của Minh Tuấn vẫn chưa đâu vào đâu..."
"Phu nhân chớ lảng tránh. Mấy năm rốt cuộc là bao nhiêu?" Hoắc Đình Sơn ngắt lời nàng. Thấy nàng mím môi, tựa hồ có chút lo lắng, hắn bổ sung: "Chỉ là chuyện cũ, trò chuyện chút thôi, đều đã qua rồi, giờ đây ta và nàng mới là phu thê. Nàng nói đi, ta sẽ không tức giận."
Bùi Oanh hạ giọng: "Năm năm."
Thực ra nàng và hắn đã quen nhau từ thời trung học, hai người ở hai lớp sát cạnh nhau, nhưng khi ấy vẫn chưa có gì. Lên đại học, ngày đầu nhập học họ tình cờ gặp lại trong khuôn viên trường, rồi mới có những chuyện về sau.
Vậy là quen biết năm năm, hẹn hò bốn năm.
Trán của Hoắc Đình Sơn nổi lên một đường gân xanh nhỏ.
Năm năm.
Nàng với hắn đến giờ cũng chưa được năm năm.
Bùi Oanh nhìn sắc mặt hắn, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Đúng lúc này, ngoài cửa có người bước gấp vào thư phòng.
"Đại Tướng quân, có khẩn báo!"
Bùi Oanh thở phào một hơi, đột nhiên cảm thấy tất cả những học trò khó bảo nàng từng dạy gộp lại cũng không khó bằng một mình Hoắc Đình Sơn.
Hoắc Đình Sơn liếc nàng, thấy nàng mặt mày đã giãn ra, bèn lạnh lùng hỏi tên vệ binh: "Có việc gì?"
Vệ binh: "Đại Tướng quân, mấy ngày trước, Ngụy Ích Châu đột ngột bạo bệnh qua đời, có lời đồn rằng do trúng độc. Sau khi Ngụy Ích Châu qua đời, liên quân Ích Châu và Ung Châu đóng ở Hoài Cổ Quan đã âm thầm rút lui trong đêm, tiến về Ích Châu. Ba tướng lĩnh thân cận của Ngụy Ích Châu, một người chết, một người trọng thương, chỉ còn lại Hà Chinh hợp sức với đích tử Ngụy Ích Châu là Ngụy Thanh Hoa để nắm quyền chủ sự. Ngụy Thanh Hoa đã hạ lệnh phá thông các cửa ải khắp Ích Châu, mở cổng thành đón liên quân hai châu Ung và Ích."
Bùi Oanh sững sờ.
Những thông tin này quá mức lớn, nhưng điều khiến nàng chú ý là chi tiết sau cùng:
Mở cổng thành đón liên quân?
Ích Châu và Ung Châu kết minh sao?
Không, có lẽ không thể nói là kết minh.
Ung Châu hiện nay vẫn có Ấu Đế trấn giữ, ngoại trừ những kẻ đã phản, những người còn lại tạm thời vẫn là thần tử. Lúc này mở cổng thành đón liên quân, chẳng khác nào tỏ lòng quy thuận triều đình.
Ích Châu lần này rõ ràng là cúi đầu xưng thần với triều đình.
"Truyền mưu sĩ và các tướng quân tới đây một chuyến." Hoắc Đình Sơn nói với vệ binh, hắn liền lĩnh mệnh lui ra.
Khi rời Trầm Viên Đạo, Hoắc Đình Sơn đã để lại phần lớn nhân mã cho Hoắc Tri Chương, chỉ dẫn theo ba võ tướng và hai mưu sĩ.
Võ tướng đều là các thương binh: Hùng Mậu, Sa Anh và Lý Cùng Kỳ; còn mưu sĩ có Trần Thế Xương cùng Khâu Tả, người vừa đầu quân vào quân đội U Châu chưa đến hai năm.
Bùi Oanh nhanh chóng thu dọn sách vở trên bàn, nói: "Ngài lo chính sự đi, ta không làm phiền nữa. Danh mục sính lễ của Minh Tuấn, ta sẽ về chép lại sau."
Một danh mục không đủ, ít nhất phải có vài bản để phân phát xuống dưới, giao cho từng bộ phận chuẩn bị, như vậy các công việc mới có thể đồng thời tiến hành.
"Phu nhân cứ ở đây mà chép, không cần quay về." Hoắc Đình Sơn đưa nàng xấp giấy mới.
Bùi Oanh hơi ngẩn người: "Nhưng bọn họ sắp vào đây."
Hoắc Đình Sơn: "Họ bận việc của họ, nàng bận việc của nàng, phu nhân để ý tới họ làm gì."
Thấy hắn chẳng hề bận tâm nếu có người nghe lén, Bùi Oanh cũng không trở về. Nàng tập trung chép xong danh mục ở đây, sáng mai chính thức chuyển sang giai đoạn chuẩn bị tiếp theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]