“Phu nhân muốn ra ngoài sao?” Hoắc Đình Sơn thấy nàng cau mày trầm tư, cho rằng Bùi Oanh đang phân vân liệu có nên ra ngoài gặp gỡ hậu bối hay không.
Bùi Oanh chậm rãi lắc đầu, “Không cần, nếu để bọn họ biết chúng ta ở đây, ắt sẽ bị gò bó.”
Nghe vậy, nam nhân bật cười: “Thế cũng tốt.”
Bùi Oanh: “…” Cái người làm phụ thân này quả thật tùy ý.
“Cạch.” Cửa phòng bên cạnh mở ra.
“Quý nhân mời bên này.” Là tiểu nhị mở cửa phòng.
Thanh Dương quán có các phòng lớn, vừa, nhỏ đan xen nhau. Như căn phòng nhỏ nơi Bùi Oanh và Hoắc Đình Sơn đang ngồi, hai bên lần lượt là phòng trung và phòng lớn.
Lúc này, căn phòng mở ra là ở bên phải. Bùi Oanh nhớ, phòng bên phải là một phòng trung.
“Hoắc Đình Sơn, ngài có nghe được người bên cạnh nói gì không?” Bùi Oanh hạ giọng hỏi.
Trước đây, phòng sát bên có thực khách, nàng mơ hồ nghe thấy giọng nói, nhưng có lẽ vì nàng không tựa sát vào tường, hoặc cũng có thể do vách phòng cách âm khá tốt, nội dung cụ thể nàng không nghe rõ.
Nhưng nàng biết rõ, người đang ngồi đối diện nàng là kẻ trời sinh đôi tai nhạy bén.
Nàng không nghe được, hắn chắc chắn có thể.
“Có.” Hắn không phủ nhận.
Chữ đó vừa dứt, hắn đã thấy ánh mắt nàng sáng bừng. Hoắc Đình Sơn khẽ cong khóe môi, hạ giọng nói: “Ta và nàng là phu thê, phu nhân nếu muốn biết, ta cũng không ngại kể lại cho phu nhân nghe.”
Bùi Oanh cầm lấy ấm trà trên bàn, mỉm cười rót cho hắn một chén trà trong: “Vậy lát nữa làm phiền ngài rồi.”
Hoắc Đình Sơn liếc chén trà, đầu ngón tay nhẹ gõ cạnh chén: “Phu nhân, lễ vật này nhẹ đến mức khiến ta khó tránh khỏi sự cắn rứt lương tâm.”
Bùi Oanh kinh ngạc.
Người này lại dám nói chuyện lương tâm với nàng? Hắn có thứ đó sao?
Nam nhân bật cười, vỗ vỗ bên cạnh: “Phu nhân qua đây.”
Bùi Oanh hơi chần chừ, nhưng cuối cùng lòng hiếu kỳ vẫn thắng thế, nàng đứng dậy ngồi xuống bên cạnh hắn. Vừa ngồi vào, bên eo đã xuất hiện một cánh tay dài.
“Món t.hịt vịt hầm quán này không tệ.” Hắn ám chỉ rõ ràng.
Miệng thì nói món ăn này ngon, nhưng hoàn toàn không có ý tự mình động đũa, hơn nữa lúc này tay phải hắn còn đang ôm lấy nàng.
Bùi Oanh chợt thấy mình sai lầm, lẽ ra lúc nãy nên ngồi bên trái hắn mới đúng.
“Hửm?” Hoắc Đình Sơn không nói lời thúc giục, chỉ phát ra một tiếng mũi kéo dài.
Bùi Oanh đành cầm lấy chén ngọc của hắn, dùng đôi đũa ngọc mà hắn đã dùng, gắp hai đũa t.hịt vịt hầm rồi đưa đến bên miệng hắn.
Món t.hịt vịt hầm này được cắt sợi rất nhỏ, gần như thành dạng t.hịt tơ, ăn cũng khá tiện.
Hoắc Đình Sơn thản nhiên nhận lấy.
Ăn xong một đũa t.hịt vịt hầm, hắn nói: “Tiểu cô nương vừa nói muốn đi thay y phục, giờ đã ra ngoài rồi.”
Bùi Oanh ngạc nhiên, “Ra ngoài rồi? Vậy trong phòng chẳng phải chỉ còn lại Minh Tuấn và Lôi Nhị tiểu thư sao?”
Hiểu con gái không ai bằng mẫu thân. Chỉ cần suy nghĩ một chút, Bùi Oanh liền hiểu lý do con gái viện cớ rời đi. Hai nữ nhi Lôi gia đến đây vốn là để gặp mặt Minh Tuấn, giờ có cơ hội cho hai người ở riêng, con gái nàng nhất định sẽ tìm cớ chuồn đi.
Còn nói là đặc biệt giúp đỡ Lôi Kinh Tước, có lẽ cũng không hẳn. Bất kể là ai, chỉ cần thời cơ thích hợp, con gái nàng đều sẽ tạo điều kiện.
Bùi Oanh định hỏi thêm, nhưng lại thấy Hoắc Đình Sơn bất ngờ nhướng mày dài, như có vẻ kinh ngạc.
"Đã nói điều gì vậy?" Tâm trí tò mò của Bùi Oanh hoàn toàn bị khơi dậy.
Hoắc Đình Sơn mỉm cười, đáp: "Phu nhân, điều sắp tới đây quả thực phi thường, chỉ chút ít thức ăn chẳng đủ để làm lễ."
Bùi Oanh thoáng ngẩn người, không khỏi nảy sinh nghi hoặc.
"Phi thường?"
Thật hay giả vậy, Hoắc Minh Tuấn mà nàng quen biết, làm việc luôn trầm ổn, đâu dễ buông lời bất cẩn.
Hoắc Đình Sơn bị ánh mắt hoài nghi của nàng chọc cười: "Ta còn có thể gạt nàng hay sao? Nếu phu nhân không muốn nghe, vậy coi như bỏ qua."
Bùi Oanh dùng tay trái, níu lấy một chút ống tay áo của hắn: "Muốn nghe mà."
Nam nhân cúi đầu, ánh mắt rơi xuống đôi môi đỏ của nàng: "Cũng mong phu nhân đừng tiếc chi."
Bùi Oanh phát hiện ánh mắt hắn, trong lòng chợt rộn lên. Đua ngọc trong tay còn chưa kịp đặt xuống, cánh tay dài vốn ôm quanh eo nàng đã thụt về, bàn tay rộng lớn dọc theo sống lưng nhẹ nhàng trượt lên, cuối cùng dừng lại ở sau gáy nàng, lòng bàn tay thô ráp phủ lên làn da mịn màng.
Áo choàng tung bay, hắn kéo nàng vào sát trước ngực, cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ thắm của nàng.
---
Phòng bên cạnh.
Sau khi Mạnh Linh Nhi lấy cớ rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Hoắc Minh Tuấn và Lôi Kinh Tước.
Hôm nay là lần thứ hai họ cùng nhau dạo chơi, lần đầu tiên là đến cửa tiệm lụa, hôm nay thì du thuyền. Ngày đến tiệm lụa, nàng cùng Lôi Vô Tư đã bắt đầu âm thầm đấu đá lẫn nhau; hôm nay du thuyền, lại càng quyết liệt hơn. Thuyền họ đi lại tình cờ đụng phải một chiếc thuyền khác.
Trên sông, thuyền bè tấp nập, va chạm là chuyện khó tránh. Người lái thuyền nhiều kinh nghiệm khi thấy xa xa có nhiều thuyền tụ lại, thường tự giác giảm tốc độ.
Vì vậy, cú va chạm kia cũng không mạnh, nhưng Lôi Vô Tư đang đứng bên mạn thuyền lại ngã xuống nước.
Nghe một tiếng “ào”, Lôi Kinh Tước lập tức phản ứng nhanh chóng. Nàng chỉ để lại một câu: "Ta thạo bơi lội," rồi dưới ánh nhìn hơi ngỡ ngàng của huynh muội Hoắc gia, nàng nhảy xuống sông.
Dự Châu bốn bề là sông nước, phụ thân nàng nắm giữ đội thủy quân tinh nhuệ. Là đích nữ của phụ thân, từ nhỏ nàng đã học bơi. Vớt một người trên sông đối với nàng mà nói không phải chuyện khó.
Nàng cũng hiểu rõ, cùng là nữ tử Dự Châu, Lôi Vô Tư mười phần chắc chắn cũng biết bơi. Về phần vì sao đối phương bỗng dưng rơi xuống sông, nguyên do không phải khó đoán.
Chính vì vậy, Lôi Kinh Tước cảm thấy mọi chuyện không nên phát triển thêm theo chiều hướng bình thường.
Dung mạo Lôi Vô Tư so với nàng có phần kiều diễm hơn, tuổi trẻ thường ngưỡng mộ mỹ sắc. Chỉ riêng nhìn dung nhan, chưa chắc Hoắc gia đại công tử lại không chọn nàng ấy.
Vậy thì, thừa dịp hiện giờ chỉ có hai người, nàng quyết định nói thẳng.
"Đại công tử, chắc hẳn ngài cũng rõ, lệnh tôn cùng gia phụ có ý kết làm thông gia, chuyến đi này, ta và tam muội đều vì đại công tử mà đến." Lôi Kinh Tước bình thản nhìn thanh niên ngồi đối diện.
Hoắc Minh Tuấn hơi nhíu mày, có chút bất ngờ trước sự thẳng thắn của nàng. Nữ tử thường da mặt mỏng hơn, lại e dè khi nói đến hôn sự của mình, nhưng nàng thì trực tiếp.
Hoắc Minh Tuấn khẽ gật đầu, biểu thị cũng hiểu rõ trong đó có mối quan hệ phức tạp.
Lôi Kinh Tước tiếp tục: "Nếu đại công tử vẫn chưa động lòng với Vô Tư, không ngại hãy cân nhắc đến ta. Lệnh tôn tiền đồ vạn dặm, đại công tử sau này gánh vác trên vai càng nặng nề hơn, ta có thể toàn lực phối hợp với đại công tử hoàn thành bất cứ việc gì. Từ việc lớn như hoạch định ngân quỹ, đến việc nhỏ như quản lý hậu viện.
Nếu sau này lệnh tôn đại công thành, giữa ta và ngài xảy ra bất hòa, không thể tiếp tục cùng chung sống, chỉ cần ngài cho ta một đội tư binh đủ để bảo vệ bản thân, ta sẽ ở trước mặt lệnh tôn lệnh đường nói lời tốt đẹp vì ngài, để ngài vô cớ trách mắng, rồi đưa cho ta tờ hưu thư. Ta hứa cả đời này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa. Sau đó, ngài hoàn toàn có thể tái thú nữ tử quyền quý khác. Nếu ngài thấy chưa an tâm, ta còn có thể cùng ngài ký một thỏa thuận."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]