“Phu nhân muốn ra ngoài sao?” Hoắc Đình Sơn thấy nàng cau mày trầm tư, cho rằng Bùi Oanh đang phân vân liệu có nên ra ngoài gặp gỡ hậu bối hay không.
Bùi Oanh chậm rãi lắc đầu, “Không cần, nếu để bọn họ biết chúng ta ở đây, ắt sẽ bị gò bó.”
Nghe vậy, nam nhân bật cười: “Thế cũng tốt.”
Bùi Oanh: “…” Cái người làm phụ thân này quả thật tùy ý.
“Cạch.” Cửa phòng bên cạnh mở ra.
“Quý nhân mời bên này.” Là tiểu nhị mở cửa phòng.
Thanh Dương quán có các phòng lớn, vừa, nhỏ đan xen nhau. Như căn phòng nhỏ nơi Bùi Oanh và Hoắc Đình Sơn đang ngồi, hai bên lần lượt là phòng trung và phòng lớn.
Lúc này, căn phòng mở ra là ở bên phải. Bùi Oanh nhớ, phòng bên phải là một phòng trung.
“Hoắc Đình Sơn, ngài có nghe được người bên cạnh nói gì không?” Bùi Oanh hạ giọng hỏi.
Trước đây, phòng sát bên có thực khách, nàng mơ hồ nghe thấy giọng nói, nhưng có lẽ vì nàng không tựa sát vào tường, hoặc cũng có thể do vách phòng cách âm khá tốt, nội dung cụ thể nàng không nghe rõ.
Nhưng nàng biết rõ, người đang ngồi đối diện nàng là kẻ trời sinh đôi tai nhạy bén.
Nàng không nghe được, hắn chắc chắn có thể.
“Có.” Hắn không phủ nhận.
Chữ đó vừa dứt, hắn đã thấy ánh mắt nàng sáng bừng. Hoắc Đình Sơn khẽ cong khóe môi, hạ giọng nói: “Ta và nàng là phu thê, phu nhân nếu muốn biết, ta cũng không ngại kể lại cho phu nhân nghe.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3739072/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.