Nói về chuyện hắn ban đầu thế nào tại huyện Linh Ôn đứng dưới thành khiêu chiến, sau đó liên tiếp đánh bại hai người, dẫn đến Hoắc Đình Sơn xuất chiến. Trong cuộc đối đầu tiếp theo, hắn không cẩn thận để đối phương đoạt mất binh khí. Sau đó, dẫn quân rút về trấn Thủy Hương, nhưng không ngờ đối phương tổ chức một trận tập kích ban đêm. Kết cục là hắn bị bắt, rồi Hoắc Đình Sơn ép hắn chọn người đồng quy vu tận.
Cuối cùng, Lý Cùng Kỳ nói: “... Là mạt tướng khinh địch.”
Đúng vậy, bây giờ ngẫm lại, quả thực là hắn đã khinh địch.
Ban đầu, liên tiếp đánh bại hai người khiến hắn mất cảnh giác. Ai ai cũng biết Hoắc U Châu làm chủ soái, giỏi nhất là khả năng thống lĩnh và chỉ huy, chứ không phải sức chiến đấu quá kinh người. Khi ấy, hắn cũng đinh ninh rằng đối phương chỉ giống như lời đồn, trời sinh thần lực, nhưng lại không biết người này còn vô cùng xảo quyệt.
Thiết Tích Xà Mâu bị đoạt, vai hắn bị thương, sự thất bại đã được định trước...
Chiêu Nguyên Đế nhìn Lý Cùng Kỳ đang cúi đầu bên dưới, nhàn nhạt mở lời: “Ái khanh rời Hoài Cổ Quan mang theo một vạn binh mã, hiện tại còn lại bao nhiêu?”
Lý Cùng Kỳ đầy vẻ hổ thẹn đáp: “Ngoài mạt tướng, chỉ còn lại Hồng Bị và Tây Môn Cung.”
Nghe hắn chủ động nhắc đến hai người này, Chiêu Nguyên Đế nheo mắt: “Đã có kẻ khác còn sống, sao ái khanh lại một mình đến đây?”
Lý Cùng Kỳ: “Mạt tướng và bọn họ bất hòa. Lúc trước, Hoắc Đình Sơn ép mạt tướng chọn ba người, Hồng Bị, Tây Môn Cung và Phó Hùng đều không nằm trong lựa chọn. Ba người họ sau khi rời đi cùng mạt tướng, có lẽ lo sợ bị diệt khẩu, nên tính ra tay trước, hợp mưu g.i.ế.t mạt tướng, nhưng không ngờ việc chưa thành, ngược lại mất đi một người.”
Hắn đã gián tiếp thừa nhận mình g.i.ế.t Phó Hùng.
Chiêu Nguyên Đế lại hỏi: “Hoắc Đình Sơn bắt ngươi hai lần, sao không g.i.ế.t ngươi?”
Lý Cùng Kỳ không nghe ra nghi ngờ trong giọng nói của y, nhưng cũng biết đối phương nhất định có điều hoài nghi, nếu không đã chẳng hỏi như vậy. “Hắn muốn mạt tướng quy thuận U Châu, còn nói...”
Nói đến đây, Lý Cùng Kỳ dừng lại, ban đầu hắn cúi đầu, giờ chậm rãi ngẩng lên: “Hoắc Đình Sơn còn nói bệ hạ vì muốn tiêu diệt quân U Châu mà thả dịch bệnh, coi dân chúng ở Tư Châu cho đến biên thùy Kinh Châu như cỏ rác.”
Hắn nhìn thấy rõ ràng, lúc hắn nói lời này, cơ mặt bên phải của người ngồi trên kia khẽ giật một cái, tựa hồ không thể khống chế.
Trong lòng Lý Cùng Kỳ kinh hãi.
Chuyện này là sao?
Chẳng lẽ những lời Hoắc Đình Sơn nói là thật?
“Ngụy biện, xằng bậy!” Tiếng quát giận dữ truyền từ phía trên xuống.
Lý Cùng Kỳ lòng hơi yên ổn.
Lúc này, Chu Độc bên cạnh lên tiếng: “Hoắc Đình Sơn là kẻ gian trá, Lý tướng quân chớ mắc bẫy của hắn.”
Lý Cùng Kỳ vội nói đương nhiên không.
Hắn đáp lời xong, cả sảnh đường rơi vào tĩnh lặng.
Ánh mắt dò xét từ vị trí cao nhất chưa từng rời đi, nhưng Lý Cùng Kỳ cảm thấy bản thân không còn gì để nói nữa. Những điều cần kể đã kể, cần giải thích đã giải thích xong.
Hắn vốn không phải kẻ thích lặp đi lặp lại để biện hộ, đã nói hết lời, phần còn lại xem đối phương xử trí thế nào.
Chu Độc bên cạnh liên tục nháy mắt ra hiệu với Chiêu Nguyên Đế, người sau trầm mặc hồi lâu mới nói: “Trẫm đã biết, ái khanh lui về trước đi.”
Lý Cùng Kỳ hành lễ cáo lui.
Chờ hắn rời khỏi, Chiêu Nguyên Đế lạnh lùng mở lời: “Theo khanh thấy, hắn có phản bội không?”
Chu Độc vuốt râu đáp: “Hẳn là không. Bệ hạ đối với hắn có ân, hắn có được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ ân điển của ngài, Lý tướng quân không phải kẻ vong ân phụ nghĩa.”
“Một vạn binh mã gần như toàn quân bị diệt, Phó Hùng c.h.ế.t dưới tay hắn, Thiết Tích Xà Mâu tốn bao công sức mới có lại rơi vào tay Hoắc Đình Sơn. Khanh cũng biết rõ về cây thương đó, đến trẫm còn tiếc không dám dùng, chỉ vì quý trọng nhân tài mới ban cho hắn.” Chiêu Nguyên Đế nghĩ đến đây liền cảm thấy đau lòng.
Cây thương ấy thế gian hiếm có, trong tay hắn cũng chỉ có một cây. Nay thì hay rồi, lại để Hoắc Đình Sơn cướp mất.
"Một câu trọng nhân tài liền để hắn trở về, ái khanh làm sao biết đó không phải chỉ là cái cớ?" Giọng Chiêu Nguyên Đế dần lạnh lùng hơn. "Hơn nữa, Hồng Bị và Tây Môn Cung cũng đã nói, tối hôm đó hắn khăng khăng đóng quân trong trấn nhỏ, ban ngày bại trận mà tối lại không vội vã rút lui. Lý Vân Quy trước nay không phải người bất cẩn như vậy, hỏi sao trẫm lại nghi ngờ trong đó có điều mờ ám?"
Chu Độc âm thầm nhíu mày.
Hồng Bị và Tây Môn Cung trở về Giang Lăng trước, gặp mặt chủ công trước tiên, ấn tượng đầu tiên đã hình thành thì về sau khó mà thay đổi, huống hồ chủ công lại là người đa nghi.
Nghĩ đến đây, Chu Độc đứng dậy từ chỗ ngồi, hướng về phía trên chắp tay cung kính nói:
"Bệ hạ, ngựa có lúc sảy chân, người cũng có lúc lầm lỡ. Lý tướng quân có lẽ chỉ là nhất thời sơ suất, còn Hoắc Đình Sơn thì xảo quyệt vô cùng, lại rất giỏi thừa thắng truy kích, nên mới dẫn đến cục diện hôm nay."
Phía trên, Chiêu Nguyên Đế không nói lời nào.
Chu Độc ở bên cạnh Tòng Lục Kỳ hơn hai mươi năm, có thể nói hắn là nhóm mưu sĩ đầu tiên của Tòng Lục Kỳ, cũng là người duy nhất còn lại trong nhóm đầu tiên ấy.
Hắn hiểu rõ tính khí của chủ công mình hơn ai hết.
Giờ đây thấy đối phương không đáp, Chu Độc biết rằng ngài ấy vẫn chưa hết nghi ngờ. Chủ công đa nghi, mà trước đây Lý Cùng Kỳ lại từng nhắc đến dịch bệnh, có lẽ sau này còn phải điều tra thêm…
"Bệ hạ, dụng nhân bất nghi, nghi nhân bất dụng (*)."
(*) Khi đã dùng người thì không nghi ngờ, nếu đã nghi ngờ thì không nên dùng.
Chu Độc ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng thấp giọng nói: "Nếu như ngài phát hiện thật sự không thể tin tưởng Lý tướng quân, xin ngài ngàn vạn lần đừng để hắn rời Giang Lăng mà còn sống."
Lý Cùng Kỳ là một con hổ dữ, vuốt sắc nanh nhọn, hung hãn vô cùng. Nếu như con hổ dữ này cuối cùng không thể tiếp tục vì mình mà ra sức như trước, ắt phải diệt trừ.
---
Mấy ngày liền, Bùi Oanh đều trầm ngâm suy nghĩ về lò luyện thép. Ban đầu nàng chỉ thỉnh thoảng không ra chính sảnh dùng bữa cùng đám tiểu bối, về sau thì dứt khoát không đi nữa, đều ăn uống trong phòng.
Hoắc Đình Sơn đến thì nàng thêm một đôi đũa, không đến thì nàng tự ăn xong rồi lại dồn sức vào công việc.
Kim Ô lặn về Tây, màn đêm buông xuống. Gian nhà chính đã thắp đèn, ánh đèn dịu nhẹ lan tỏa, xua tan mấy sợi u ám vừa tụ lại không lâu.
Bùi Oanh ngồi trước án thư, trước mặt trải một quyển sổ nhỏ. Trong sổ viết không ít chữ, còn vẽ những hình mà người ngoài nhìn vào chẳng hiểu nổi.
Than củi thượng hạng trong môi trường tương đối kín, nhiệt độ cháy cao nhất có thể đạt 1200℃, đây cũng là nhiệt độ tối đa của kỹ thuật hiện tại.
Muốn vượt qua mức 1200℃ này, Bùi Oanh hiểu rằng ngoài những phụ liệu có thể giảm điểm nóng chảy của sắt, còn phải đưa thêm khí oxy vào lò, ngọn lửa mới cháy mạnh hơn.
Vấn đề là làm sao đưa khí vào?
Giai đoạn hiện tại dường như đang dùng ống thổi hay túi hơi, nhưng đều phải dựa vào sức người, đồng nghĩa với việc một lò ít nhất cần mấy người thay phiên thổi không ngừng cả ngày lẫn đêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]