Bùi Oanh dành hai canh giờ để phác thảo sơ bộ quy trình luyện sắt, cuối cùng nàng từ bỏ phương pháp luyện thép Tô Cương, quyết định sử dụng phương pháp Quán Cương.
Phương pháp Quán Cương một khi ra đời, chắc chắn sẽ làm kinh động thiên hạ, theo đó cũng sẽ thu hút sự chú ý của các thế lực khắp nơi.
Khác với những thứ chỉ thuộc về hàng xa xỉ phẩm như xà phòng, phương pháp liên quan đến binh khí nhất định sẽ khiến các bên liên hợp lại, không tiếc mọi giá để điều tra cho bằng được bí mật của Quán Cương pháp.
Không bảo vệ được phương pháp này là điều hiển nhiên. Một là vì lực lượng bên ngoài quá lớn, hai là cũng không thể xem nhẹ những thợ rèn cổ đại. Người xưa thực sự rất thông minh.
Việc mò mẫm từ một điểm khởi đầu hoàn toàn khác với việc bắt đầu từ hai điểm đã được xác định rõ. Việc phương pháp Quán Cương bị truyền bá khắp thiên hạ chỉ là vấn đề thời gian, có thể chỉ trong vòng hai năm, thậm chí chưa đến một năm, các châu đã nghe danh mà biết.
Nàng cần đặt xuống một lá bài khác, và lá bài này chính là Tô Cương pháp.
Đợi đến khi Quán Cương pháp lan rộng khắp các châu, lúc đó U Châu có thể âm thầm thay thế bằng Tô Cương pháp, luyện ra một mẻ thép chất lượng ưu việt hơn.
Xác định được phương pháp luyện thép, việc trọng yếu tiếp theo là chú ý nhiệt độ của lò luyện. Để dùng Quán Cương pháp, nhiệt độ cần đạt từ 1300℃ trở lên. Cách nâng cao nhiệt độ lò luyện chính là mấu chốt, mà nhiệt độ cao không chỉ cần thiết cho việc luyện thép mà sau này cũng sẽ liên quan đến việc chế tác thủy tinh.
Chính tại điểm này mà Bùi Oanh bị mắc kẹt.
Nàng loay hoay cả buổi chiều.
Hoắc Đình Sơn ngồi bên nhìn nàng viết viết, rồi lại gạch bỏ, phần lớn giấy sau khi viết xong đều bị nàng vo tròn, vứt vào giỏ tre nhỏ ở bên cạnh.
Chiếc giỏ vốn trống rỗng giờ dần đầy lên.
“Phu nhân, trời đã không còn sớm, trước dùng cơm đã.” Hoắc Đình Sơn khép quyển sổ nhỏ trước mặt nàng lại.
Nhưng vừa mới khép được một giây, nàng lập tức mở ra, ánh mắt vẫn chăm chăm vào cuốn sổ, hoàn toàn không để ý đến hắn, “Ngài đi trước đi, ta ăn sau.”
Bùi Oanh cảm thấy bản thân đang đứng ở lằn ranh của sự khai sáng, những điều nàng quên dường như mờ mờ nhớ lại được một phần.
Phần đỉnh băng sơn đã lộ ra, màn sương mù sắp được vén.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Chỉ một chút nữa!
Ngay lúc này, làm sao nàng có thể để tâm đến việc dùng bữa?
Bùi Oanh cứ như vậy mà bướng bỉnh với cái lò luyện thép.
Hoắc Đình Sơn muốn lên tiếng lần nữa: “Phu nhân…”
Nhưng hiện tại, nàng chẳng thể chịu được bất kỳ sự quấy nhiễu nào. Lập tức, khuôn mặt diễm lệ như phù dung của nàng lạnh đi, quay đầu nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng. Những lời còn chưa nói hết của hắn chẳng hiểu sao lại nghẹn lại.
Hắn đành phải rút lui trong im lặng, nhưng chỉ riêng dáng vóc của hắn đã đủ hiện diện một cách rõ ràng. Dù hắn cố ý thu lại khí thế, sự tồn tại của hắn vẫn không thể bỏ qua.
Bùi Oanh nhìn hắn, đôi mày thanh tú từ từ cau lại, “Ngài đứng dậy đi.”
Hoắc Đình Sơn không hiểu vì sao, nhưng vẫn nghe lời đứng lên, sau đó thấy nàng cũng đứng dậy, thậm chí còn kéo lấy tay hắn.
Đây là dấu hiệu nàng thay đổi ý định, muốn đi dùng cơm cùng hắn?
Tốt lắm.
Cho đến khi cùng nàng đi tới cửa phòng, Hoắc Đình Sơn cảm thấy cánh tay đang khoác lấy hắn từ từ buông ra. Hắn định quay đầu nhìn lại, nhưng thấy nàng đã lui về phía sau, lùi vào trong phòng.
Ngay sau đó…
"Cạch." Cánh cửa phòng bị đóng sầm lại.
Hoắc Đình Sơn: "…"
---
Lý Cùng Kỳ cưỡi ngựa một mình trên quan đạo, trên người mang hai vết thương, một ở vai phải, một ở thắt lưng bên trái.
Vết thương trước là từ trận chiến dưới thành huyện Linh Ôn, bị Hoắc Đình Sơn dùng thương xà mâu sắt đâm; vết thương sau là do đêm qua bị ba người kia liên thủ tập kích.
Khi ấy, bọn họ đang ở dịch trạm dùng bữa, ăn chưa được bao lâu, hắn bỗng cảm thấy mất sức, không rõ là do thức ăn bị hạ độc hay nguồn nước không sạch. Nhưng dù là lý do gì, khi ba người kia bất ngờ ra tay với hắn, mọi chuyện đã sáng tỏ.
Họ muốn lấy mạng hắn.
Ngoại trừ việc ban đầu bị tập kích bất ngờ, Lý Cùng Kỳ không để mình chịu thiệt nữa. Thậm chí, trong tình trạng bị đ.â.m một nhát và vai vẫn còn đau, hắn vẫn g.i.ế.t c.h.ế.t một người. Hai người còn lại thấy hắn không hề giảm khí thế hung hãn, lại mất đi một đồng bọn, lập tức sợ hãi và bỏ chạy.
Cứ như vậy, bốn người vốn đồng hành trên đường giờ chỉ còn lại một mình Lý Cùng Kỳ.
Phủ châu mục của Kinh Châu nằm ở quận Giang Lăng thuộc Nam Quận. Lý Cùng Kỳ một mình một ngựa từ Bắc vào Nam, mất đúng năm ngày mới về đến Giang Lăng.
Quân lính trên thành đều nhận ra hắn. Trước đây, mỗi lần nhìn thấy Lý Cùng Kỳ, bọn lính đều cúi đầu cung kính hành lễ, nhưng hôm nay không biết vì nghe được tin tức gì hay vì lý do nào khác, Lý Cùng Kỳ cảm nhận ánh mắt của bọn họ có chút khác thường.
Tuy nhiên, vì đang gấp gáp vào cung, hắn cũng không nghĩ nhiều.
Từ khi Tòng Lục Kỳ xưng đế, nay đã là Chiêu Nguyên Đế, làm sao có thể ở trong phủ Châu mục nhỏ bé được nữa? Thế nên phủ Châu mục trước đây được sửa sang lại, biến thành Hoàng cung.
"Ôi trời, Lý tướng quân, ngài cuối cùng cũng về rồi." Trung thường thị họ Triệu vừa được phong chức có quan hệ không tệ với Lý Cùng Kỳ, thấy hắn vội bước tới: "Bệ hạ đang rất giận dữ, lát nữa khi gặp bệ hạ, ngài phải cẩn thận lời nói, điều cần giải thích thì phải giải thích rõ ràng."
Lời tuy không nhiều, chỉ hai câu, nhưng đủ để hiểu.
Tâm Lý Cùng Kỳ trầm xuống.
Xem ra Hồng Bị và Tây Môn Cung đã trở về Giang Lăng trước hắn.
"Ta đã rõ, cảm ơn Triệu Trung thường thị đã nhắc nhở." Lý Cùng Kỳ để lại một câu rồi sải bước tiến vào trong.
Hắn gấp rút muốn gặp thượng cấp của mình.
Giang Lăng từng là kinh đô, nơi đây từng có những cung điện rộng lớn, nhưng đó là chuyện hơn năm trăm năm trước. Sau đó, kinh đô dời đến Lạc Dương rồi Trường An, Giang Lăng, thành trì từng một thời huy hoàng, dần mất đi vẻ phồn hoa.
Hoàng cung mới xây chẳng có được bề dày lịch sử, chỉ cố hết sức dùng vàng bạc tô điểm, diện tích cũng không lớn lắm.
Sau khi thông báo, Lý Cùng Kỳ được cho phép vào trong. Hắn nhìn thấy người mình muốn gặp, và cả Chu Độc – từng là mưu sĩ, nay đã được phong làm thừa tướng.
"Mạt tướng tham kiến bệ hạ." Lý Cùng Kỳ hành đại lễ.
Tập tục tôn sùng màu đen của triều trước vẫn được duy trì đến triều nay, hoàng bào cũng là màu đen. Tòng Lục Kỳ, người đã tự xưng đế, nay khoác trên mình long bào màu đen, đầu đội mũ miện mười hai tua ngọc, ngồi trên ngai cao, khuôn mặt không cảm xúc nhìn vị ái tướng ngày xưa của mình.
Dù cúi đầu, Lý Cùng Kỳ vẫn có thể cảm nhận ánh mắt không hài lòng và dò xét của người ở trên cao.
"Vân Quy," Chiêu Nguyên Đế gọi tên tự của Lý Cùng Kỳ, "trẫm cần một lời giải thích."
Trước khi đến, Lý Cùng Kỳ đã chuẩn bị sẵn lời lẽ. Hắn không giấu giếm, đem toàn bộ sự việc kể lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]