Bầu trời nhuốm một màu mực đậm, trăng sáng treo cao, ánh trăng nghịch ngợm rải lên mặt đất, làm mọi cỏ cây, từng nhành từng lá đều thấp thoáng một ánh sáng dịu nhẹ.
Đêm nay, ánh trăng đặc biệt sáng tỏ.
Bơi rất lâu, vừa rời khỏi dòng sông đã kiệt sức, nhưng Mạnh Linh Nhi không dám ngồi nghỉ quá lâu, sợ kẻ địch đuổi theo ven sông.
Việc cấp bách là phải mau rời khỏi nơi này.
Nàng gắng gượng đứng dậy, loạng choạng đi được hai bước, rồi chợt nhớ đến điều gì, vội quay lại. Lần theo ánh trăng, nàng cẩn thận tìm trong bụi cỏ nơi mình vừa lên bờ.
Một viên ngọc trai tròn mượt nằm trong bụi cỏ.
Mạnh Linh Nhi hít sâu một hơi, xoa nhẹ ngực, như muốn ép quả tim đang nhảy lên cổ họng trở về vị trí cũ.
Nàng nhặt viên ngọc trai đáng lẽ được khảm vào áo của mình lên, sau đó xới tung đám cỏ mà lúc nãy mình đã giẫm đè lên để che đi dấu vết.
Những lá cỏ sắc lẹm cứa vào ngón tay nàng một vệt rướm máu, nhưng người từng rụt tay xuýt xoa mỗi khi bị kim thêu đ.â.m vào ngón, giờ đây ngoài việc bị cái lạnh khiến đôi môi hơi run rẩy, không hề để lộ thêm bất kỳ cảm xúc nào khác.
Làm xong tất cả, Mạnh Linh Nhi rút con d.a.o găm bên giày, nắm chắc trong tay rồi đứng thẳng dậy.
Ánh trăng phủ lên khuôn mặt nàng, ngoài vẻ tái nhợt, còn ẩn hiện sự sắc lạnh và nghiêm nghị hiếm có. Nếu Hoắc Tri Chương lúc này có mặt ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3736358/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.