“Hoắc Đình Sơn, ngài đừng động vào!” Bùi Oanh hoảng hốt kêu lên.
Nàng càng lúng túng, Hoắc Đình Sơn càng tò mò:
“Phu nhân có điều gì mà phu quân như ta không được biết sao?”
Hắn bước lên xe ngựa, tiến đến trước chiếc ghế mềm nơi nàng ngồi. Thân hình cao lớn của hắn phủ lên không gian nhỏ bé trong xe, mang theo hơi lạnh của áo choàng màu huyền xích.
Hoắc Đình Sơn quỳ một chân trên ghế mềm, tay chống lên vách xe, gần như vây kín Bùi Oanh vào góc nhỏ. Hắn chăm chú nhìn đôi mắt hoảng loạn của nàng, lòng càng thêm hiếu kỳ.
Nàng giấu gì mà lén lút như thế?
Thứ đó nằm ở bên trái nàng, nhưng vì sợ nhấc tay sẽ làm lộ chiếc áo khoác lông cáo trắng, nàng chỉ dám dùng tay phải đẩy hắn, tay trái không hề nhúc nhích.
Dẫu cả hai tay cũng không thể đẩy nổi Hoắc Đình Sơn, huống hồ nàng chỉ dùng một tay đặt lên hông hắn.
Ngược lại, Hoắc Đình Sơn chỉ cần nhẹ nhàng nắm lấy, đã giữ c.h.ặ.t cổ tay nàng. Hắn đưa tay còn lại chậm rãi tiến vào lớp áo lông.
“Hoắc Đình Sơn!”
Bùi Oanh buộc phải dùng cả tay trái đẩy hắn, nhưng không ngờ lại bị bắt thêm một lần nữa.
Hoắc Đình Sơn khéo léo gom hai cổ tay nàng lại, giữ c.h.ặ.t bằng một tay. Mặc cho nàng cuống quýt ngăn cản, hắn tiếp tục dò vào áo nàng. Nhưng khi còn chưa rõ được nàng giấu gì, hắn bất chợt cảm nhận một cơn đau nhói ở mu bàn tay.
Hắn nhướng mày, rút tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3728674/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.