Hai lần trong một ngày, Bùi Oanh mới thực sự thấu hiểu ý nghĩa của hai chữ "chấn động".
Lần sau càng rung động hơn lần trước.
Tim nàng đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong đầu nàng lúc này chỉ còn vang vọng câu nói của Hoắc Đình Sơn: "Phu nhân không phải người nơi đây."
Con người khi đối mặt với nỗi sợ hãi hoặc chấn động cực độ thường mất đi khả năng nói, và Bùi Oanh chính là trong trạng thái ấy. Nàng ngây dại nhìn người nam nhân trước mặt, bên tai không ngừng vang lên câu nói vừa rồi của hắn.
Không phải người nơi đây.
Hắn khẳng định như thế.
Hoắc Đình Sơn thấy nàng thất thần, như thể hồn lìa khỏi xác, không khỏi nhíu mày, mang theo chút bất đắc dĩ, vươn tay nắm lấy tay nàng. Chạm vào lần đầu tiên, hắn chỉ cảm thấy đầu ngón tay nàng lạnh lẽo vô cùng.
Quả nhiên đã bị dọa sợ.
Ngay khoảnh khắc bị hắn chạm vào, Bùi Oanh giật mình như bị bỏng, vội rụt tay lại. Người nam nhân trước mặt hơi khựng lại, nhưng ngay lập tức, hắn cương quyết nắm lấy tay nàng, siết c.h.ặ.t trong lòng bàn tay.
Tay hắn thô ráp, nhưng lại vô cùng ấm áp, tựa như lò sưởi giữa ngày đông giá lạnh. Hắn nói:
"Phu nhân từng nói, giữa phu thê nên thẳng thắn."
Có lẽ bởi bàn tay hắn quá ấm, hoặc giọng nói hắn quá đỗi bình thản, Bùi Oanh dần thoát khỏi nỗi kinh ngạc khiến nàng lặng lời.
Từ những chiếc bàn đạp, yên ngựa, đến xà phòng và rượu chưng cất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3728673/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.